Ông bà ngoại thương cháu gái nên thường xuyên đón Văn Hân Nhiên về ở tạm tại nhà họ Tô. Tô Mộc Dao có tính khí không tốt, nhưng Văn Hân Nhiên lại dịu dàng, bao dung. Hai chị em nhìn chung sống với nhau khá ổn.
Chỉ có điều rõ ràng nguyên chủ bị người ta đánh trong nhà vệ sinh trường học. Tại sao khi tỉnh lại, lại thành ra uống say rồi được đưa về?
Mộc Dao nghĩ mãi không ra, quyết định tiếp tục quay lại trường học, âm thầm điều tra chuyện này sau.
Dù sao thì học hành vẫn phải nghiêm túc. Kiếp này điều kiện gia đình cô tốt như vậy, cô muốn học thêm nhiều thứ nữa.
Đồng thời, cô cũng không cho phép bất cứ ai đe dọa đến sự an toàn tính mạng của mình tồn tại bên cạnh.
…
“Vãn Tinh, nghe nói hôm nay học trưởng An mời cậu ăn ở ‘Ngự Kiều’ à?”
“Không phải mời riêng mình tớ đâu, còn có mấy người bạn thân khác của anh ấy nữa.”
“Thế thì chẳng phải đưa cậu vào vòng bạn bè thân thiết của anh ấy rồi sao?”
“Vãn Tinh nhà chúng ta giỏi quá, mới vào Đại học A có một tháng đã ‘tóm’ được ‘An thần’, không như có người nào đó, làm chó liếʍ cả năm rồi mà đến gót giày cũng chưa liếʍ được.”
“Phụt, hahaha…”
Mộc – chó liếʍ cả năm - Dao đang đi ngang: Chỉ là đi đường đàng hoàng, sao lại bị mỉa mai thế này, cô chọc ai ghẹo ai rồi?
Ánh mắt như dao thì không giấu được.
Có lẽ ánh mắt của Mộc Dao quá lạnh lẽo, mấy người đang cười cợt cuối cùng phát hiện ra cô đang đứng ở góc cầu thang, sắc mặt ai nấy đều thay đổi ngoạn mục.
“Chị Mộc đừng hiểu lầm…”
Một gương mặt kiểu ‘bạch liên hoa’ ghé sát lại, không biết là vì sợ hay vì gấp gáp giải thích, mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi.
Mộc Dao không làm gì cả, nhưng tính cách gắt gỏng nổi tiếng của nguyên chủ ở trường ai cũng biết, mấy người còn lại đã bắt đầu phẫn nộ thay.
“Tô Mộc Dao, đừng quá đáng!”
“Đúng vậy đấy, là học trưởng An mời Vãn Tinh ăn cơm, có bản lĩnh thì để học trưởng An mời đi đi, đừng bắt nạt Vãn Tinh của bọn tôi…”
Mộc Dao khẽ cười khinh một tiếng, An Tử Dương cũng mời cô rồi đấy, chỉ là cái phúc phận đó cô không cần nên không đi thôi.
Ánh mắt cô rơi lên gương mặt đang sắp khóc của người con gái kia, cô nhe răng cười: “Cô Diệp à, chúc mừng nhé, chúc cô và An Tử Dương có thể thành đôi uyên ương.”
Mộc Dao nói rất chân thành, vì cô đâu phải nguyên chủ, ước gì cái loại rác rưởi như An Tử Dương sớm có người ‘thu gom’ giùm cô.
Những người khác thì ngạc nhiên đến mức cằm như muốn rơi xuống đất.
Họ tưởng mình nghe nhầm. Cái người mà trước kia chỉ cần nghe An Tử Dương nói chuyện với cô gái khác một câu là phát điên như ‘chó liếʍ’ tối thượng – Tô Mộc Dao, sao có thể nói ra lời chúc phúc người khác với An Tử Dương?
Diệp Vãn Tinh lại hơi biến sắc mặt, vội vã giải thích: “Em với học trưởng An thực sự không có gì mà…”