[Ký chủ, xin hãy đối mặt với hiện thực. Hệ thống 250 chưa từng nói dối.]
Với chỉ số thông minh cỡ này, bảo nó nói dối cũng là một dạng làm khó.
Mộc Dao hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Bảo sao vừa nãy lại nói phải sống sót ba tháng, xem ra cuộc sống mạt thế còn khắc nghiệt hơn cô tưởng.
“Có phúc lợi tân thủ không? Mở màn tặng không gian vô hạn có thể tránh thảm họa, có thể trồng trọt, cộng thêm vài kỹ năng gì đó chứ?”
Mộc Dao nghĩ rất đẹp, nhưng hệ thống 250 lại nghiêm túc tuyên bố: [Không có gì cả, chúng ta là sinh tồn chân thực.]
Mộc Dao: …
Mịa nó, mặc kệ, cô không chơi nữa.
Biết vậy cô đã không khen bao nhiêu lần vị "đại thần xuyên không" kia rồi. Mau trả lại trái tim nhỏ bé của cô đây!
Mộc Dao cảm thấy, mình đã xuyên không rồi, lại còn có hệ thống đi kèm, dù không phải nữ chính thì cũng phải là nữ phụ quan trọng, kém lắm thì cũng được làm phản diện có tí lợi ích.
Kết quả, 250 lại nói với cô: cô chỉ là một pháo hôi.
Còn kiểu pháo hôi sống không qua nổi ba tháng, bị đàn ông ức hϊếp rồi ném vào đàn zombie, bị cắn nát từng mảnh.
“Có hệ thống thì được tích sự gì đâu?”
Mộc Dao đau đớn như thể tim bị đâm một nhát. Có ai xuyên không còn thảm hơn cô không?
Không biết là vì chột dạ hay vì chẳng biết an ủi thế nào, 250 lập tức chuyển sang chế độ "chết giả".
Mộc Dao cũng chẳng buồn đến phòng quan sát nữa, xoay người định quay về nhà họ Tô. Dù sao nếu tận thế sẽ đến trong một tuần nữa, thì còn học hành cái khỉ gì?
Dù gì zombie cũng chẳng biết đạo lý, cho dù bạn đứng trước mặt nó diễn một tràng toán lý hóa, hay đọc thuộc một đoạn thơ ca ca ngợi ánh sáng nhân loại, nó vẫn sẽ nhào tới cắn đầu bạn như thường.
Không ngờ là, khi vừa đi đến lùm cây nhỏ gần cổng trường, Mộc Dao bất ngờ liếc thấy một bóng người quen quen, đang bô bô nói xấu cô với vẻ rất ngây thơ đáng yêu.
“Anh An, không biết tại sao chuyện anh mời em đi ăn lại bị truyền ra ngoài, Tô tiểu thư biết anh mời em chứ không mời chị ấy, liền nổi trận lôi đình với em…”
“Em bị mắng cũng không sao, chỉ sợ chị ấy làm khó anh…”
Cô gái trong bộ đồng phục JK đen trắng bắt mắt, để lộ đôi chân trắng nõn, đang đứng dưới bóng cây nhãn thơm, ngón tay trắng trẻo vặn vẹo bất an, đôi môi khẽ cắn lại, gương mặt vừa gợi cảm vừa ngây thơ.
Dáng vẻ như vậy, đàn ông mấy ai chịu nổi?
Quả nhiên, người đàn ông mặc đồ thường cao cấp đứng đối diện cô ta, đôi mắt ánh lên tia lửa ngầm. Nghe xong, anh ta đặt tay lên vai cô ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi.
“Đừng lo cho anh, ngược lại là em, phải tự bảo vệ mình. Tính khí cô ta không tốt, em nhịn cô ta chút…”
Mộc Dao: … hừ, mấy người đang muốn làm ai buồn nôn vậy?
Hóa ra đôi cẩu nam nữ này chính là đóa bạch liên thuần khiết, còn cô thì là đồ sâu mọt tội ác tày trời.