Chương 6

Lục Nghiên là Lục Nghiên, nhưng cũng không hẳn là Lục Nghiên. Cô chỉ là một linh hồn lạc bước, vô tình chiếm cứ thân thể của người khác mà thôi. Kiếp trước, cô chỉ là một cung nữ chuyên nấu ăn trong thiện phòng của Hoàng hậu, tay nghề nấu nướng tuyệt hảo. Ký ức cuối cùng của cô là khi mình uống chén rượu độc Hoàng hậu ban, bụng đau quặn thắt rồi ý thức chìm vào bóng tối.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, tất cả đã thay đổi. Đổi nơi chốn, đổi thời gian, và đổi luôn cả một cơ thể.

Cô cúi xuống nhìn bàn tay trước mặt. Đôi tay này mảnh mai, trắng trẻo, mềm mịn như cọng hành non, đẹp đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ, hoàn toàn khác với đôi tay đời trước của cô.

Đôi tay đó từng bị lửa táp, bị dao cắt, từng nâng chảo nặng, vết chai sạn đầy khắp, tuyệt đối không thể nào trắng mịn thế này.

Đây không phải là thân thể của mình!

Nhưng… đôi tay này đẹp thật, thon dài, trắng trẻo, không một vết chai, hệt như câu “ngón tay trắng ngần như gốc hành”.

Và lần đầu tiên trong đời, Lục Nghiên phát hiện thì ra mình… có chút mê bàn tay đẹp, mê đến mức không dứt ra được.

Thật sự đẹp quá…

Ngay ngày đầu nhập vào thân xác này, cô đã cảm nhận điều đó. Nhưng chỉ đến khi thật sự xuống bếp nấu nướng, cô mới thấm thía việc mình đã hoàn toàn trở thành một người khác, sở hữu một gương mặt và một cơ thể khác hoàn toàn.

Nhưng… vì sao cô lại có thể mượn xác hoàn hồn?

Đây là điều Lục Nghiên mãi không hiểu nổi. Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống lại.

"… Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi."

Cô đang ngắm đôi tay thì rèm châu trong phòng ngủ được vén lên. Một nha hoàn tóc tết đuôi sam bước vào, tay bưng khay gỗ, trên đặt một bát thuốc nóng hổi.

Xuân Hạnh đặt khay xuống bàn, vừa nói:

"Đại phu dặn rồi, thân thể tiểu thư phải được chăm sóc cẩn thận. Nếu không, để lại bệnh căn thì sau này sẽ khổ."

Nói xong, cô ấy bước đến lò sưởi, dùng kẹp sắt gẩy than, để lửa cháy mạnh hơn.

Nguyên chủ rơi xuống nước mà chết. Lục Nghiên xuyên đến, mệnh giữ được, nhưng cơ thể này quả thật bị tổn hại nặng, thuốc còn phải uống ít nhất một tháng.

Lục Nghiên xoa xoa tay. Dù trong phòng đốt đến mấy lò than, cô vẫn cảm thấy lạnh, cái lạnh thấm từ xương tủy, khiến cô khẽ rùng mình.

Đó là cái rét buốt tận xương!

Xuân Hạnh bưng bát thuốc lại gần:

"Tiểu thư, người uống thuốc trước đã!"

Lục Nghiên khẽ “ừ” một tiếng, đón lấy bát thuốc, không do dự, một hơi uống sạch. Xuân Hạnh vội đưa cho cô một viên mứt quả để dịu vị đắng, vừa nói:

"Tiểu thư dạo này uống thuốc không còn than khổ nữa. Có vẻ việc đại phu thêm cam thảo cũng có hiệu nghiệm."

Lục Nghiên cụp mắt, mỉm cười:

"Thảo nào, ta thấy vị có chút ngọt."

Nguyên chủ sợ đắng, nhưng cô thì không.

Nhìn bát thuốc trống trên bàn, Lục Nghiên thầm nghĩ: thuốc bổ không bằng đồ ăn bổ. Trong đầu cô có sẵn mấy món dược thiện giúp bổ huyết, kiện khí.

"Xuân Hạnh, mang cho ta một bộ quần áo. Ta muốn ra ngoài đi một vòng."

Xuân Hạnh tròn xoe mắt:

"Không được đâu! Bên ngoài lạnh lắm. Tiểu thư mà ra ngoài sẽ làm bệnh nặng thêm mất!"

Lục Nghiên khẽ ngẩng mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào nha hoàn, giọng nhẹ nhàng mà kiên định:

"Nghe lời đi."

Rõ ràng người vẫn là người đó, giọng nói vẫn mềm mại ngọt ngào như trước. Nhưng hai chữ đó rơi vào tai Xuân Hạnh, cộng thêm ánh mắt kia… khiến cô lập tức không dám mở miệng phản bác thêm chữ nào.

Cảm giác… tiểu thư hình như đã khác trước rồi!

Khoác trên người một chiếc áo bông nửa cũ nửa mới, bên ngoài phủ thêm chiếc áo choàng màu hồng mai, trong tay còn bị Xuân Hạnh nhét cho một lò sưởi nhỏ, Lục Nghiên cuối cùng cũng được bọc kín mít rồi mới bước ra ngoài. Thân hình vốn mảnh mai duyên dáng của cô giờ chỉ còn lại sự cồng kềnh vì quần áo.

Bên ngoài trắng xóa một màu, cả sân phủ đầy tuyết. Cây hải đường trong sân từ lâu đã rụng sạch lá, chỉ còn lại cành khô trơ trụi bị tuyết phủ lên. Dưới mái hiên treo vài chuỗi băng tinh, phản chiếu ánh sáng mặt trời, sáng đến chói mắt.