Bên Thực Mãn Lâu ồn ào như vậy, tất nhiên tin tức nhanh chóng lọt đến tai bên Tụ Tiên Cư. Nghe nói Lục Nghiên đang làm gà ăn mày, trong lòng ông chủ Chu bỗng dâng lên dự cảm không lành.
Ông đi qua đi lại trong phòng hai vòng, trong phòng còn có một người khác. Thấy ông chủ Chu bồn chồn như vậy, người kia liền nói:
“Lục Nghiên chẳng qua chỉ là con nhóc mười mấy tuổi, tính tình còn cứng nhắc. Ông chủ Chu hà tất phải lo? Nghề bếp của nhà họ Lục vốn chỉ truyền cho con trai, không truyền cho con gái. Lục Thực thì bất tài vô dụng, còn Lục đại tiểu thư … Tôi ở bên cạnh lão gia nhà họ Lục bao nhiêu năm, nếu ông ấy thật sự truyền nghề cho cô ta, làm sao tôi không biết?”
Ông chủ Chu liếc ông ta bằng ánh mắt sâu xa:
“Dù thế nào thì ông cũng chỉ mang họ Hoàng thôi. Ông chắc chắn được một trăm phần trăm rằng lão gia nhà họ Lục không giữ lại bí quyết cuối cùng sao? Một người là người ngoài, còn một là cháu gái ruột mang họ Lục. Nói xem, lão gia sẽ tin ai hơn? Giờ bên nhà họ Lục đã dàn trận như vậy rồi. Nếu Lục tiểu thư thật sự không có bản lĩnh, họ dám làm lớn như thế sao?”
Hoàng Nhân sững người, không nói tiếp được.
Không kìm được, hắn bắt đầu hoài nghi năm xưa lão gia họ Lục có phải đã giữ lại một phần bí nghệ, không dạy hết cho hắn, còn Lục Nghiên mới là người được chọn để truyền nghề thật sự?
Càng nghĩ càng thấy khả năng đó rất cao.
Người có lòng dạ hẹp hòi, luôn cho rằng người khác cũng hẹp hòi như mình. Hoàng Nhân bây giờ chính là như vậy. Hắn đặt mình vào vị trí lão gia họ Lục mà nghĩ: Nếu là mình, giữa một người ngoài và cháu gái ruột, chắc chắn hắn sẽ chọn cháu gái.
“Lão già khốn kiếp kia!”
Hoàng Nhân nghĩ ra đến đây, coi như đã tin chắc phỏng đoán của mình, mặt xám lại mà chửi thề.
Ông chủ Chu đứng khoanh tay sau lưng, trong lòng thầm lắc đầu. Tay nghề của Hoàng Nhân thì tốt thật, nhưng về mặt con người… lại kém xa.
Từ cửa sổ nhìn sang có thể thấy Thực Mãn Lâu chật kín người, đông nghẹt cả trong lẫn ngoài. Mùi thịt thơm dày mà không ngấy từ xa cũng phả tới, mới ngửi một cái đã khiến bụng người ta cồn cào.
“Tiếp tục để mắt sang bên đó.”
Ông chủ Chu ra lệnh, hai người trong phòng lập tức rời đi.
Bên kia, Lục Nghiên cầm dao nhanh nhẹn lóc toàn bộ thịt nai. Con dao nhỏ trong tay cô linh hoạt như cánh tay thứ hai. Chỉ thấy ánh bạc loé lên liên tục, miếng thịt từng lát từng lát rơi xuống đĩa. Chẳng mấy chốc, trên giá chỉ còn trơ lại bộ xương nai.
Món thịt nướng đúng là thơm thật, nhưng nếu chỉ ăn thịt không thì dễ bị ngấy.
Vì thế Lục Nghiên làm thêm bánh để cuốn thịt, hoặc dùng rau xà lách mùa đông, bọc thịt nai cùng vài nguyên liệu khác để ăn kèm, vừa giảm ngấy vừa tăng hương vị.
Trên chiếc đĩa sứ trắng vẽ nhành mai đỏ, những miếng thịt nai vàng ươm, bóng dầu đẹp mắt nằm ngay ngắn.
Lục Thực gần như chiếm ưu thế “cận thuỷ lâu đài”, ăn hết đĩa này đến đĩa khác trong ánh mắt ganh tị của mọi người, thích thú đến mức suýt bay lên trời. Không vui á? Ai bảo các người không có bà chị biết nấu ăn như thần.
“Nào nào, hôm nay thịt nai nướng miễn phí! Mọi người qua đây xếp hàng nhé, ai đến trước được trước!”
Lục Thực vừa hô một tiếng, cả đám đông lập tức xôn xao, nhanh chóng xếp thành hàng theo lời cậu.
Ai lấy được phần đều không kiềm nổi mà cắn ngay một miếng, rồi lập tức hai mắt sáng rực.
Bánh mềm, nướng vừa tới, dậy mùi thơm. Thịt nai bên trong thì ngon đến mức như muốn nuốt luôn cả lưỡi. Từng miếng thịt như nâng tầm vị giác lên nhiều bậc.
Xà lách và bánh giúp trung hòa độ béo của thịt nướng, để lại trong miệng chỉ còn hương thịt thơm đậm đà. Còn lớp sốt kia không biết làm kiểu gì mà thấm đều vào từng thớ thịt, miếng nào cũng hoàn hảo.