Lửa trong lò bùng lên, dầu nóng khẽ sôi. Nguyên liệu chuẩn bị sẵn được lần lượt cho vào. Chỉ trong chốc lát, một mùi hương dịu ngọt lan tỏa khắp gian bếp, khiến những người hảo ngọt lập tức nuốt nước bọt.
Hai phút sau, nước sốt trong nồi chuyển sang màu vàng óng, sánh lại, tỏa ánh mật như vừa múc ra từ tổ ong.
Lục Nghiên cầm muôi, động tác dứt khoát, múc một muỗng sốt rưới lên đĩa.
“Xong rồi à?”
Lão Triệu và những người khác lập tức vây lại. Nhìn món củ cải mật ong vừa ra lò, ai nấy đều sững sờ.
Trên chiếc đĩa trắng bóng là vài bông “mẫu đơn trắng” rõ từng cánh hoa, bông thì chúm chím, bông thì nở rộ. Nước sốt vàng óng chảy dọc theo từng cánh hoa, tạo thành một lớp bóng trong suốt. Ấy vậy mà phần sốt loang ra ở đáy đĩa lại vô tình vẽ thành hình một con rồng vàng, từ râu đến đuôi đều tinh tế như thật.
“Cái này…”
Lão Chu thở ra một hơi kinh ngạc:
“Đúng là nghệ thuật điêu luyện.”
Lục Nghiên dùng khăn lau dao, rồi nói:
“Chú Chu, mọi người có thể nếm thử đi ạ.”
“Vậy chúng tôi không khách sáo nữa.”
Lão Triệu và những người khác chẳng đợi thêm được nữa. Vừa nghe cô nói xong là vội cầm đũa gắp ngay. Chỉ nháy mắt, đĩa thức ăn chỉ còn lại đoạn “thân rồng” bị gắp dở dang.
Những bông củ cải chạm trổ đẹp đến mức khiến người ta không nỡ ăn. Củ cải mùa đông vừa giòn vừa ngọt, không chút hăng. Khi đưa vào miệng, vị thanh mát lan tỏa, lại hòa cùng vị ngọt nhẹ của nước sốt, từng tầng hương vị nối tiếp nhau, để lại trong miệng dư vị ngọt ngào kéo dài.
Lão Triệu cắn một miếng “hoa củ cải”, nhắm mắt cảm nhận rồi nói:
“Hương vị này thật sự…”
Nói đến đây ông lại không tìm được từ chuẩn xác. Cuối cùng chỉ thốt được:
“… Đúng là hoàn hảo.”
Vị ngọt của củ cải và vị ngọt của sốt hòa quyện tuyệt vời, không hề đối chọi mà tôn nhau lên.
Trong nhóm tạp dịch có cậu nhóc tên Trương Tiểu Quả, tay cầm cuốn sổ nhỏ, vừa nhìn vừa ghi chép rất chăm chú. Lục Nghiên thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu bèn bảo:
“Đưa chị xem sổ nào.”
Trương Tiểu Quả xấu hổ gãi đầu, nói lắp bắp:
“Em… em… không… không được… thông… thông minh… chỉ… chỉ biết cái… cái cách… ngốc… ngốc này thôi.”
Cậu bị tật nói lắp, nói câu nào cũng khó khăn, nên lúc nào cũng là người trầm lặng nhất trong bếp.
Lục Nghiên nhận cuốn sổ từ tay cậu rồi xem thử. Trương Tiểu Quả không biết chữ, trong sổ chỉ là vài hình vẽ sơ sài. Lục Nghiên nhìn một hồi mà chẳng hiểu nổi, biểu cảm trên mặt chỉ có thể mô tả bằng: “=.= ”.
Nhưng trong mắt mấy người khác, vẻ mặt đó lại trở thành cực kỳ thâm sâu khó đoán, khiến ai nấy đều thán phục không thôi.
“Cố gắng học cho tốt nhé.”
Lục Nghiên trả lại cuốn sổ cho cậu.
Cô quay sang những người khác, nói:
“Món này coi như một món ngọt, chỉ có thể làm vào mùa đông. Mọi người cứ thử xem sao.”
Củ cải mùa đông là ngon nhất, độ ngọt vừa phải, giòn mát, nhiều gia đình khó khăn còn lấy củ cải ăn thay trái cây. Nhưng ăn củ cải lại có một nhược điểm, rất dễ… đánh rắm. Vì vậy Lục Nghiên đã thêm vào vài nguyên liệu để cân bằng lại.
Khi nấu, cô không hề giấu nghề. Ngay từ đầu đã nói rằng ai muốn học thì cứ học, dù là người làm tạp vụ cũng được. Nhưng học được bao nhiêu thì tùy khả năng mỗi người. Điều đó khiến cả bếp đều vô cùng phấn khởi. Thời đại này muốn học được một nghề là chuyện cực khó. Nhiều đầu bếp lớn làm món ăn đều che chắn kín mít, chỉ để tránh người khác học lỏm.
Còn Lục Nghiên thì rộng rãi đến mức đem toàn bộ tay nghề của mình phơi bày ra trước mặt mọi người. Thử hỏi làm sao họ không kích động cho được?