Trên đường rời đi, Lục Thực vừa tức vừa lo:“Chị, chị không định thật sự gả cho Cố Thành đấy chứ? Hắn chẳng phải người tốt đâu!”
Lục Nghiên liếc cậu:
“Mấy người có tư tưởng mới như các người chẳng phải ghét hôn nhân sắp đặt sao? Nghĩ kỹ thì hành động của Cố Thành… cũng có lý đấy chứ.”
Lục Thực trợn mắt muốn rơi ra ngoài:
“Không được! Tuyệt đối không được!!!”
Lục Nghiên bật cười:
“Được rồi, trêu em đấy. Chị chỉ muốn chọc tức Diệp Tinh thôi. Từ giờ trở đi, cô ta và Cố Thành chắc chắn chẳng vui vẻ gì đâu. Mà họ càng không vui… thì chị lại càng vui.”
Không người phụ nữ nào cam tâm ở bên một người đàn ông mà không danh phận, không tương lai. Nhất là kiểu phụ nữ “tư tưởng mới” như Diệp Tinh, họ muốn tình yêu một đời một người.
Còn lời Lục Nghiên vừa nói, ngoài việc đâm trúng chỗ yếu của Diệp Tinh, còn có một mục đích khác. Nếu có thể kích cho Diệp Tinh ép Cố Thành tự mình từ hôn, thì đó là kết quả tốt nhất.
Nhà họ Cố là ngọn núi lớn, Lục Nghiên vẫn còn muốn dựa thêm chút nữa. Nhưng nếu hôn ước là do Cố Thành chủ động hủy, vậy thì nhà họ Cố nợ nhà họ Lục một món nhân tình lớn.
Mà vốn dĩ, nhà họ Cố đã nợ nhà họ Lục một mạng!
…
Từ khi Thực Mãn Lâu do Lục Nghiên trực tiếp đứng bếp, những thực đơn trước đây đã không còn phù hợp nữa. Vì vậy cô lại tự tay soạn một bản thực đơn mới, trong đó giữ lại vài món kinh điển của quán và thêm vào nhiều món do chính cô sáng tạo.
Có không ít món mà mấy đầu bếp hạng hai trong bếp chưa từng nghe bao giờ. Mọi người cầm danh sách món ăn mà suy đoán, bàn tán không ngớt.
Lục Nghiên đứng trước đống củ cải, lựa lấy một củ rồi cầm dao gọt.
Lưỡi dao bếp đen sẫm và nặng trịch, hoàn toàn không ăn nhập với dáng người mảnh mai của cô, nhìn thôi đã sợ như thể con dao sẽ đè cô ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng thực tế thì ngược lại. Con dao trong tay Lục Nghiên trông rất đỗi nhẹ nhàng. Mỗi lần lưỡi dao lướt qua bề mặt củ cải, một dải vỏ mỏng liền xoắn lại rơi xuống bàn, để lộ phần ruột trắng muốt bên trong.
Sau đó, đôi tay cô chuyển động không ngừng, như thể đang biến hóa ảo thuật. Chỉ trong vài phút, củ cải trắng đã biến thành từng bông mẫu đơn tuyết trắng, lớn nhỏ khác nhau, được cô đặt ngay ngắn trên đĩa.
Nhìn những bông mẫu đơn bằng củ cải tinh xảo trong đĩa, mấy đầu bếp hạng hai của nhà họ Lục thì thầm không ngớt, ánh mắt đầy kinh ngạc. Lão Triệu xuýt xoa:
“Tay nghề dùng dao của tiểu thư đúng là tuyệt đỉnh. Không có hai mươi năm rèn luyện thì làm sao đạt tới trình độ này được.”
Lão Chu liếc ông ta một cái, hừ giọng:
“Hai mươi năm? Tiểu thư mới mười tám tuổi. Có bắt đầu cầm dao từ lúc mới sinh thì cũng chỉ có mười tám năm thôi.”
“Ê, tôi nói là người bình thường, người bình thường! Tiểu thư sao giống người thường được?”
Lão Triệu trừng mắt: “Tiểu thư đúng là thiên tài thật sự. Hừ, cái tay nghề của Hoàng Nhân còn lâu mới sánh được.”
Trong bếp của Thực Mãn Lâu có ba cấp bậc. Hạng nhất là đầu bếp chính như Hoàng Nhân. Hạng hai là nhóm của lão Triệu, tay nghề ổn nhưng vẫn kém hơn một bậc. Cấp cuối cùng là các tạp dịch chỉ lo rửa rau thái đồ, chưa bao giờ có cơ hội đứng bếp.
Ngày trước khi Hoàng Nhân bỏ đi, hắn còn kéo theo mấy đầu bếp hạng hai, đều là đệ tử hắn dạy ra. Lúc lão gia nhà họ Lục qua đời, Thực Mãn Lâu chỉ trông vào một mình Hoàng Nhân, nên hắn mới có chút kiêu căng. Sau này hắn phản bội quán, lão Triệu và mấy người khác còn tưởng Thực Mãn Lâu sẽ không trụ nổi. Ai dè nhà họ Lục lại có một đại tiểu thư như Lục Nghiên. Riêng cái tay dao này thôi đã vượt xa người khác mấy con phố.