Chương 39

Lục Nghiên âm thầm suy nghĩ: Chắc giữa hai người từng có nhiều ân oán tình thù… Trong truyện luôn viết vậy mà.Đáng tiếc, cô thật sự… không nhớ ra nổi người này là ai.

“Diệp Tinh? Cô ở đây làm gì vậy? Cô định chạy đến khoe khoang trước mặt chị tôi à?”

Lục Thực đột nhiên chạy lại, giận đùng đùng kéo Lục Nghiên ra sau lưng như con gà mẹ bảo vệ gà con. Nhưng khổ nỗi cậu gầy gò, cao nghêu mà mặt mũi lại thanh tú, trông chẳng có chút uy hϊếp nào.

Còn Lục Nghiên thì nghe cái tên “Diệp Tinh” liền hiểu ra ngay vì sao lúc nãy mình thấy cô ta quen mắt. Hóa ra đây chính là hồng nhan tri kỷ của vị hôn phu Cố Thành của “nguyên chủ”.

Thảo nào… lúc mình nói không quen lại nhìn mình kiểu sốc vậy. Ý cô ta là: Tôi với vị hôn phu của cô thân mật như thế, mà cô lại không nhận ra tôi?

“Thì ra là Diệp tiểu thư, hân hạnh hân hạnh.”

Lục Nghiên từ sau lưng em trai thò đầu ra, cười tươi chào hỏi. Nhưng chữ “hân hạnh” lọt vào tai Diệp Tinh nghe thế nào cũng… kỳ kỳ.

Diệp Tinh cố giữ mặt mũi, chỉnh lại vẻ ngoài rồi hỏi:

“Lục tiểu thư, chỗ tôm đó… có thể bán cho tôi một ít không?”

“Dựa vào cái gì mà bán cho cô?”

Lục Nghiên còn chưa mở miệng thì Lục Thực đã bật lại ngay: “Một câu. Không bán.”

Diệp Tinh nhíu mày, vẫn giữ dáng vẻ thanh cao, rồi nhìn sang Lục Nghiên như muốn tìm sự công bằng hơn.

Lục Nghiên cười ngọt như kẹo:

“Ý em trai tôi chính là ý tôi.”

Diệp Tinh nghiêm mặt:

“Lục tiểu thư, tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó.”

Lục Thực lập tức phản công:

“Hiểu lầm? Ý cô là cô với một người đàn ông đã có vị hôn thê thì không dính líu mờ ám, không qua lại mập mờ?”

Cậu trợn mắt:

“Cô còn dám đứng trước mặt chị tôi? Cái mặt cô dày hơn tường thành đấy à?”

Câu này, bất cứ cô gái nào nghe cũng phải tức. Diệp Tinh quả thật đỏ cả mặt, giọng nâng cao đầy chính nghĩa giả tạo:

“Bây giờ là xã hội mới. Hôn sự giữa cô và Cố Thành chỉ là tàn dư phong kiến. Chúng tôi đề cao tự do yêu đương…”

Tự do yêu đương? Đây chính là cái cớ để làm tổn thương một cô gái khác sao? Đúng là hết biết xấu hổ.

Lục Nghiên mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại bén như dao:

“Hôm nay tôi mới biết tự do yêu đương giờ được dùng làm tấm khăn che mặt cho những hành vi không biết liêm sỉ. Diệp tiểu thư, cô và Cố Thành đã thật lòng yêu nhau như vậy, sao không bảo anh ta bỏ hôn ước với tôi đi? Như vậy cô mới danh chính ngôn thuận ở bên anh ta. Chứ nếu không… sau này cô phải gọi tôi một tiếng chị dâu hoặc chủ mẫu đấy. Còn không, cô có thể cả đời chẳng bao giờ có được một danh phận.”

Diệp Tinh sững người.

Lục Nghiên nói tiếp, giọng bình thản nhưng đánh trúng chỗ đau:

“Cố Thành chỉ là một gã đàn ông không có bản lĩnh. Nếu thật sự quý trọng cô, anh ta đã sớm từ hôn chứ không để cô cứ theo sau anh ta mà chẳng có danh phận.”

Lục Nghiên bước tới. Trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Tinh, cô đưa tay khẽ nâng cằm cô ta, giọng mềm tựa lụa:

“Diệp tiểu thư đẹp như vậy, học vấn tốt, khí chất cũng không tệ… ở bên Cố Thành đúng là… thiệt cho cô quá rồi.”

Diệp Tinh chớp mắt, nhìn vào đôi mắt cong cong mang ý cười của Lục Nghiên, trong lòng chợt loạn.

Lục tiểu thư này… sao… sao…

Lục Nghiên thu tay lại, ánh mắt loé lên chút tinh nghịch:

“Tôi rất mong đến ngày cô và tôi trở thành… chị em.”

Sắc mặt Diệp Tinh lập tức biến sắc.