Chương 33

Nước bọt bay tứ tung trong đám đông. Thời buổi này, tay nghề là thứ không truyền ra ngoài. Một ngày làm thầy cả đời làm cha. Hoàng Nhân là người ngoài mà được truyền dạy đã là đại ân. Giờ nhìn cảnh hắn phản bội nhà họ Lục ngay sau khi lão gia qua đời, dân chúng ai cũng phẫn nộ. Nếu hắn có mặt ở đó, chắc bị ném cho cả rổ trứng thối.“Chỉ không biết tay nghề của đại tiểu thư thế nào. Nếu tôi có tiền, nhất định phải vào đó ăn một bữa.”

“Đúng đúng…” người bên cạnh hưởng ứng.

Ngay lập tức, trọng tâm bàn luận chuyển từ Hoàng Nhân và Tụ Tiên Cư sang việc Thực Mãn Lâu sắp khai trương.

Sự tò mò bắt đầu bùng lên…

Vài người trong đám đông liếc nhau một cái. Một người khoanh tay trong ống áo, khom lưng rời khỏi đám người, rồi vòng qua góc phố, bước lên một trà lầu bên cạnh. Anh ta đi thẳng lên lầu hai, vào một gian phòng riêng. Từ cửa sổ phòng này nhìn ra, có thể thấy rõ tình hình trước cửa Thực Mãn Lâu.

Vừa bước vào phòng, người đó lập tức báo cáo với vẻ đắc ý:

“Đại tiểu thư, nhị thiếu gia, xong rồi ạ!”

Lục Nghiên đang ngồi trên ghế. Nghe vậy, cô mỉm cười:

“Vất vả cho cậu rồi, Lý Hạc.”

Lý Hạc cười hề hề, gãi đầu rồi kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra:

“Tôi thấy mọi người tò mò về tay nghề của tiểu thư lắm đấy.”

Lục Thực đứng ở cửa sổ ngó xuống cả buổi, bị gió lạnh thổi cho run cầm cập. Cậu co đầu rụt cổ, ngồi xuống ghế rồi rót một chén trà nóng nốc một hơi:

“Hoàng Nhân bị người ta chửi cũng đáng đời.”

Trong lòng cậu vẫn đầy khó chịu. Hoàng Nhân rõ ràng là người có chút thiên phú, nếu không thì bao nhiêu người, ông nội lại chỉ chọn hắn để truyền nghề? Nhưng ai ngờ được hắn lại là một con sói vong ân bội nghĩa, nuôi không quen.

Lục Nghiên đang xoay một viên trân châu giữa các ngón tay. Viên ngọc tròn trắng chuyển động linh hoạt trên đầu ngón tay. Cô trầm ngâm một chút rồi nói:

“Lý Hạc, cậu tìm thêm vài người nữa, lan tin Thực Mãn Lâu sắp khai trương. Tốt nhất là để cả thành Lục Thuỷ đều biết chuyện.”

“Chị đang cầm hạt trân châu làm gì vậy?” Lục Thực tò mò hỏi.

Ngón tay cô khựng lại, sau đó đáp:

“Tập cho tay linh hoạt. Còn em thì… có thể tìm quả óc chó mà xoay thử.”

Lục Thực: “…” Cho đáng cái tật lắm lời.

“Chị, giờ chẳng còn việc gì rồi, hay là chúng ta đi dạo phố đi?”

Lục Thực ủ rũ một chút rồi hồi lại ngay tinh thần.

Lục Nghiên bật cười:

“Chán lắm rồi đúng không? Nhưng mà… em có bạc không?”

Lục Thực:

“… Chị có biết người ta nói ‘đừng bóc mẽ người khác’ không?”

“Không biết.” Lục Nghiên bình tĩnh đáp.

Lục Thực: “…” Đây mà gọi là tình chị em sao?

Nhìn vẻ ngẩn ngơ của em trai, Lục Nghiên phì cười. Cô bảo Xuân Hạnh mang áo choàng tới:

“Được rồi, chẳng phải muốn đi dạo sao? Đi thôi.”

Mắt Lục Thực sáng rực, lập tức chạy qua lấy áo choàng từ tay Xuân Hạnh. Cậu rất ân cần khoác áo cho chị gái, vừa cột dây vừa không quên nịnh:

“Chị đúng là đẹp thật đấy, chị em mình đúng là giống nhau ghê ấy.”

Cái miệng đúng là bôi mật, vừa khen chị lại tiện khen luôn bản thân.



Thành Lục Thuỷ là nơi phồn hoa nhất tỉnh S, diện tích rộng lớn, đường phố lúc nào cũng nhộn nhịp. Người đi xe đạp qua lại như mắc cửi, xe điện chạy dọc giữa đường. Ngay trung tâm thành phố đứng sừng sững một nhà thờ lớn. Đúng lúc ấy là mười hai giờ trưa, tiếng chuông nhà thờ vang vọng “đang… đang… đang…”

Lục Nghiên lần đầu nhìn thấy một kiến trúc như vậy. Cô đứng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn thật lâu, dáng vẻ như bị mê hoặc, có chút ngốc mà lại đáng yêu.

Lục Thực nói:“Đây là kiến trúc kiểu châu Âu đấy. Nhìn cũng đẹp, độc đáo thật, nhưng mà… vẫn thấy lạnh lẽo quá. Chứ nhà họ Lục mình vẫn đẹp hơn nhiều.”

Lục Nghiên nhìn hồi lâu, ánh mắt đầy thích thú:

“Phong cách kiến trúc… quả thật rất đặc biệt.”

Cảm giác hoàn toàn khác với kiến trúc của Trung Hoa Dân Quốc.