Người dân tỉnh S ai cũng biết đến Thực Mãn Lâu của nhà họ Lục. Tấm biển hiệu của nhà hàng là do chính Hoàng đế ban cho. Tuy giờ Hoàng đế đã không còn, nhưng trong lòng dân chúng vẫn còn chút kính sợ đối với hoàng quyền. Thứ được Hoàng đế đích thân công nhận, thì ắt hương vị phải không tầm thường. Và sự thật đúng là như vậy, bằng không Thực Mãn Lâu đã chẳng giữ danh hiệu đệ nhất tửu lâu tỉnh S suốt nhiều năm.
Nhưng từ khi ông nội nhà họ Lục qua đời, Thực Mãn Lâu liền đóng cửa. Bên ngoài đủ loại lời đồn, phỏng đoán. Cộng thêm Tụ Tiên Cư đẩy đưa sau lưng, ai cũng biết một chuyện là Thực Mãn Lâu không còn đầu bếp trụ cột, thế nên tất yếu không thể mở lại.
“Ai, nhớ hồi trước nhà họ Lục phong quang thế nào chứ. Mấy chục năm trước, ông nội họ Lục là nhân vật nổi danh nức tiếng. Ai ngờ ông vừa mất, Thực Mãn Lâu liền sập ngay.”
“Sập thì sao? Dù có suy thì họ Lục vẫn là họ Lục, cho dù không có Thực Mãn Lâu thì ngày tháng vẫn sung túc.”
Trong khi người ngoài đang bàn tán xôn xao, thì một ngày nọ, Thực Mãn Lâu vốn đóng cửa đã lâu bỗng mở cửa trở lại. Bên trong có tiếng gõ đυ.c, tháo dỡ, nghe như đang sửa sang, cải tạo lại. Cả phố lập tức tò mò.
“Ê, cậu ơi, hỏi chút, bên Thực Mãn Lâu mấy người đang làm gì vậy?”
Một người đi đường kéo tay một cậu trai vừa bước từ trong ra.
Cậu trai không bận rộn lắm, nghe hỏi liền liếc qua rồi đáp:
“Làm gì ư? Tất nhiên là chuẩn bị khai trương lại rồi. Đến lúc đó mong mọi người đến ủng hộ.”
Đám người xôn xao.
Có người truy hỏi:
“Không phải đầu bếp của các cậu bị người ta lôi kéo hết rồi sao?”
Cậu trai bật cười, phủi nhẹ tay áo, giọng đầy khinh thường:
“Hoàng Nhân thì là cái thá gì. Hắn chỉ học được ba phần tay nghề của ông chủ cũ chúng tôi. Hắn đi thì cứ đi. Chứ nói thật, đại tiểu thư nhà chúng tôi mới là người thừa kế hoàn chỉnh tay nghề của lão thái gia, thậm chí còn vượt hơn. Tay nghề ấy tuyệt đối khỏi chê.”
“Ý cậu là… đầu bếp chính của Thực Mãn Lâu là đại tiểu thư nhà họ Lục?”
Mọi người sững sờ. Từ trước đến nay chưa từng nghe nói đại tiểu thư biết nấu ăn. Một cô gái đứng bếp? Thật có thể không?
Dân chúng không khỏi nghi ngờ.
Cậu trai chỉ nhếch môi cười:
“Mấy người biết gì chứ. Tay nghề của đại tiểu thư là như này này!”
Cậu ta giơ ngón cái lên, chỉ nghĩ đến tài nghệ của cô thôi đã nuốt nước bọt.
“Thôi tôi còn bận, không nói nhiều. Tay nghề của đại tiểu thư, nửa tháng nữa Thực Mãn Lâu mở cửa, mấy người tự đến mà nếm thử.” Nói rồi cậu ta chen qua đám đông, để lại cả một nhóm người đang tròn mắt nhìn nhau, sau đó lập tức lao vào tranh luận.
Có người còn bốc ra một nắm hạt dưa vừa bóc vừa nói:
“Tôi nói rồi mà, mất một đầu bếp thôi thì Thực Mãn Lâu sao mà sập được? Tay nghề ông nội chắc chắn phải truyền cho người nhà, tin tưởng nhất vẫn là người nhà chứ ai. Xem ra đại tiểu thư đúng là kế thừa rồi.”
“Ha, hôm trước còn nghe đám học trò của Hoàng Nhân khoe khoang, nói không có sư phụ họ thì Thực Mãn Lâu không sống nổi. Giờ xem chúng nó có ê mặt không.”
“Hoàng Nhân chỉ là người ngoài, được lão gia dạy cho ba phần tay nghề mà không biết biết ơn. Ông chủ mất chưa bao lâu đã dẫn đám học trò bỏ chạy, đúng là loại chẳng ra gì. Phì!”
“Tôi thấy cái Tụ Tiên Cư kia cũng chẳng tốt đẹp gì, cùng một giuộc với Hoàng Nhân thôi…”