Chương 30

"Cháu chào Hứa thúc." Lục Nghiên cúi người lễ phép. Lục Thực thấy vậy cũng vội bắt chước, chắp tay hành lễ.

"Tiểu thư, cậu chủ khách sáo quá, tôi sao dám nhận lễ này?"

"Chú là bậc trưởng bối, lại tận tâm với Thực Mãn Lâu suốt nửa đời người. Lễ này, chú hoàn toàn xứng đáng nhận." Lục Nghiên mỉm cười, giọng dịu dàng nhưng mang lực thuyết phục.

Cô ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu của nhà hàng, nói:

"Hứa thúc, làm phiền chú dẫn chúng cháu đi một vòng trong nhà hàng nhé."

"Vâng, vâng, được chứ!" Hứa thúc đáp ngay tắp lự.

Hứa thúc đã làm việc ở Thực Mãn Lâu hơn nửa đời người. Ông là người được ông nội nhà họ Lục đích thân dìu dắt, tuy nói là quan hệ chủ tớ nhưng thực ra còn gắn bó, tin tưởng hơn thế. Hứa thúc hiểu rõ từng người trong nhà họ Lục.

Ông nội là người có tính cách mạnh mẽ, khí thế và tự tin, mà sự tự tin đó đến từ bản lĩnh thật sự. Trái lại, cha của Lục Nghiên lại chẳng giống bố mình chút nào, tính tình mềm mỏng, không quyết liệt. Không ngờ, người giống ông nội nhất lại không phải là cha cô, mà lại là cô cháu gái – đại tiểu thư của nhà họ Lục.

Nhà hàng có tổng cộng ba tầng. Giờ đã đóng cửa nên bên trong vắng lặng, lạnh lẽo. Nhưng chỉ cần đứng ở đây thôi, vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh nhộn nhịp ngày trước: khách ngồi kín chỗ, đông đúc náo nhiệt.

Nơi đầu tiên Lục Nghiên ghé vào là phòng bếp. Với tư cách là trái tim của một nhà hàng, bếp của Thực Mãn Lâu rất rộng. Nhưng giờ chẳng còn chút hơi ấm nào, bếp lò lạnh ngắt, không một dấu tích của lửa.

Cô đưa tay phủi mặt bếp, trên đó đã phủ một lớp bụi mỏng.

Hứa thúc nói:

"Hồi đó ông chủ bảo đóng cửa nhà hàng, tôi liền cho tất cả mọi người về. Bây giờ thời thế không yên ổn, kinh tế lại khó khăn, nhiều người vẫn chưa tìm được việc làm."

Nói đến đây, chú hơi ngập ngừng rồi hỏi:

"Ông chủ, hôm nay ngài đến… chẳng lẽ đã tìm được đầu bếp phù hợp, muốn mở cửa lại Thực Mãn Lâu?"

Cha Lục bật cười sang sảng:

"Đúng là tôi đang có ý định đó. Đến lúc đó còn phải nhờ lão Hứa ông giúp đỡ nhiều."

"Nếu vậy thì tốt quá! Tôi làm ở đây bao nhiêu năm rồi, thật sự không nỡ rời đi." Hứa thúc thở dài nhẹ nhõm.

Với kinh nghiệm và khả năng của ông, muốn tìm việc ở bất cứ nhà hàng nào cũng dễ dàng. Các nhà hàng khác đương nhiên tranh nhau mời ông. Nhưng vì ông vẫn còn lưu luyến Thực Mãn Lâu nên chưa từng nhận lời ai.

Hứa thúc mỉm cười đầy cảm khái:

"Thực Mãn Lâu là cơ nghiệp tổ tiên nhà họ Lục, tôi làm ở đây lâu như vậy, đúng là không muốn đi nơi khác. Chỉ là… không biết ngài tìm được vị đầu bếp nào rồi? Tôi liệu có từng nghe danh chưa?"

Nghe vậy, sắc mặt cha Lục Nghiên hơi kỳ lạ, còn mang theo mấy phần tự hào:

"Đầu bếp đó, xa tận chân trời mà lại gần ngay trước mắt!"

Hứa thúc sững người, ngạc nhiên hỏi:

"Chẳng lẽ là cậu ba?"

Nghĩ đến đây, ông có hơi khó nói. Năm xưa ông nội từng kèm Lục Thực bên mình, nhưng cậu ba tuy có năng khiếu lại lười làm, chỉ thích ăn. Tay nghề thì… cùng lắm gọi là tạm được, tuyệt không thể gánh trách nhiệm đầu bếp chính của Thực Mãn Lâu.

Cha Lục Nghiên phất tay:

"Không phải thằng nhóc đó."

Vậy thì…

Ngoài cậu ba, chỉ còn…

"Hứa thúc, sau này phải nhờ chú chỉ bảo thêm." Lúc này, Lục Nghiên khẽ gật đầu với ông, coi như xác nhận suy đoán trong lòng ông.

Hứa thúc hoang mang đến mức nói lắp:

"Đại… đại tiểu thư biết nấu ăn…?"

Lục Thực xen vào ngay:

"Hứa thúc không biết đâu, tay nghề của chị cháu tuyệt lắm! Đồ chị làm, ngon hơn cả đồ ông nội làm nữa. Nguyên liệu có bình thường đến đâu, đưa vào tay chị cũng thành món tuyệt phẩm."

Ngon hơn cả ông nội?

Hứa thúc kinh ngạc thật sự.

Tuy Lục Thực không phải đầu bếp nhưng lại là người cực kỳ sành ăn, vị giác nhạy đến mức khó chiều. Thứ gì cậu đánh giá "ngon" thì nhất định là chất lượng trên trung bình. Đến cả món ông nội làm, cậu cũng chỉ khen "ngon" chứ chưa bao giờ dùng từ "tuyệt".

Vậy mà hôm nay lại nói "tuyệt lắm"?

Thế thì tay nghề đại tiểu thư… thật sự không đơn giản.

Nhưng trước đây sao chưa từng nghe nói?