Lục Thực đỡ chị gái xuống xe, nhìn bộ trang phục của cô rồi nói:
"Chị, nếu chị mặc sườn xám chắc chắn còn đẹp hơn nữa. Cái cô Diệp Thanh gì đó làm sao so được với chị chứ? Cố Thành đúng là hết thuốc chữa."
Diệp Thanh chính là hồng nhan tri kỷ của vị hôn phu Cố Thành của Lục Nghiên.
Lục Nghiên chỉ khẽ cười:
"Em là em trai chị, tất nhiên em thấy chị cái gì cũng tốt. Còn cô Diệp kia là mỹ nhân nổi tiếng của tỉnh S, lại từng du học, có thể khiến Cố Thành để mắt chắc chắn phải có điểm hơn người."
"Du học thì sao? Có gì ghê gớm đâu?" Lục Thực bất mãn.
Lục Nghiên cười nhẹ. Nắng mùa đông dù sáng nhưng vẫn lạnh, cô kéo chiếc áo choàng sát vào người, chậm rãi nói:
"Du học thì đúng là chẳng có gì đặc biệt. Một người nếu không có bản lĩnh, thì dù học bao nhiêu kiến thức cũng chỉ là lãng phí. Học dễ, rèn người mới khó."
Cô khẽ cúi mắt, môi mỉm cười, đuôi mắt cong cong, ánh nắng nghịch ngợm nhảy múa trên hàng mi và khóe mắt. Tất cả khung cảnh xung quanh đều trở thành phông nền cho cô, đẹp rạng rỡ nhưng lại tĩnh lặng. Ở cạnh cô, dường như mọi ồn ào đều bị gạt ra, để lại một khoảng yên bình trong lòng người.
Lục Thực nhìn đến ngẩn ngơ, mãi mới phản ứng lại:
"Chị đẹp như thế mà Cố Thành không biết trân trọng, đó là thiệt thòi của anh ta. Sau này chị nhất định sẽ gặp được người xuất sắc hơn anh ta gấp nghìn lần."
Lục Nghiên bật cười:
"Trẻ con."
Cha họ đội mũ lên, nhìn hai chị em, cũng bật cười theo:
"Rồi rồi, đừng nói nữa. Phía trước chính là Thực Mãn Lâu, chúng ta đi bộ qua."
"Vâng."
Đợi cả nhóm họ đi xa, đám đông mới bừng tỉnh rồi lập tức bàn tán xôn xao.
"Trời đất, cô gái đó đẹp quá trời quá đất…"
"Không chỉ cô gái đâu, cậu thiếu gia cũng đẹp không kém…"
Nhà họ Lục ai cũng có ngoại hình đẹp. Riêng Lục Nghiên gần như thừa hưởng hết thảy ưu điểm của cha mẹ, giống như đóa mẫu đơn đỏ rực, đẹp kiều diễm lại chói mắt. Chỉ cần lọt vào tầm mắt ai là lập tức cướp hết mọi sự chú ý.
Ai mà chẳng thích cái đẹp. Gặp được một mỹ nhân động lòng người, ai cũng muốn bàn tán vài câu.
"Hình như đó là xe của nhà họ Lục thì phải?"
"Nhà họ Lục nào?"
"Ơ kìa, nhà họ Lục của Thực Mãn Lâu chứ nhà nào nữa!"
"Nhà họ Lục có hai tiểu thư, nhìn tuổi thế kia chắc là đại tiểu thư rồi…"
Ở nơi Lục Nghiên không hay biết, danh tiếng của cô cứ như vậy mà lan truyền ra ngoài. Không biết nếu cô nghe được sẽ có cảm nghĩ gì.
…
Đây là trung tâm tỉnh S. Thực Mãn Lâu nằm ngay giữa thành phố, là nhà hàng ba tầng nổi tiếng, xung quanh vô cùng phồn hoa, người đi lại như mắc cửi, hàng quán san sát. Mà đối diện Thực Mãn Lâu là một dãy kiến trúc mang phong cách hoàn toàn khác với lối xây dựng của Trung Hoa. Đó là khu nhà của các đại sứ phương Tây, mang đậm phong cách châu Âu, nổi bật vô cùng.
Trên đầu Lục Nghiên lúc này đội một chiếc mũ, thứ mà Lục Thực ép cô phải đội.
"Chị xinh quá, ai cũng nhìn. Đội mũ che bớt đi cho đỡ gây chú ý!" Lục Thực nói rất đàng hoàng, nghe cứ như chuyện hiển nhiên.
Lục Nghiên bất đắc dĩ, đành làm theo.
Thực Mãn Lâu trước đây từng là nhà hàng vô cùng nổi tiếng. Nhưng sau khi ông nội qua đời, đầu bếp chính lại mang người rời đi, cha Lục Nghiên dứt khoát đóng cửa nhà hàng.
"Thực Mãn Lâu đại diện cho danh tiếng của nhà họ Lục. Dù không mở nữa, bố cũng không thể để danh gia tổn hại. Nếu không, bố lấy tư cách gì để gặp lại ông nội con?"
Lục lão gia thở dài. Ông không phải người có dã tâm lớn, nhưng nếu không gặp biến cố, để ông đứng đầu nhà họ Lục, giữ vững cơ nghiệp là chuyện không khó.
"Ông chủ! Cậu chủ! Tiểu thư!"
Trước cửa nhà hàng đã có người đứng chờ. Thấy họ đi đến, ông ta vội bước lên đón. Người đàn ông trung niên mặc áo bông xám, giữ tay trong ống tay áo, để ria mép hình chữ bát, ánh mắt mang theo vài phần tinh anh.
Cha Lục giới thiệu:
"Đây là Hứa thúc, quản sự của nhà hàng. Ở Thực Mãn Lâu hơn nửa đời người rồi, là người hiểu rõ nhà hàng nhất… Lão Hứa, hôm nay phiền chú rồi!"