Chương 2

Lục Nghiên đứng dậy, hỏi: “Rồi, nói đi, có chuyện gì thế? Hết tiền à?”

Lục Thực đi theo cô, hơi bực bội: “Trong lòng chị, em đến tìm chị thì chắc chắn là có chuyện à?”

Lục Nghiên không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.

Ánh mắt đen trong veo ấy khiến người ta có cảm giác như mình bị nhìn thấu mọi suy nghĩ.

Lục Thực: “…”

Có chút ngượng ngùng, Lục Thực đưa tay gãi gãi sống mũi, ánh mắt đầy mong chờ nhìn cô: “Chị ơi, mấy cái bánh bao chị gửi hôm qua… còn không?”

Lục Nghiên khẽ sững lại.

Lục Thực lập tức hỏi tiếp: “Bánh đó chị mua ở đâu vậy? Còn chỗ nào bán không?”

Lục Nghiên đáp: “Có muốn mua cũng không mua được đâu…”

Nghe đến đây, sắc mặt Lục Thực liền sụp xuống.

Tối qua, đĩa bánh bao Lục Nghiên sai người mang đến, ban đầu cậu không định ăn. Nhưng sau khi ngủ dậy giữa đêm, đói cồn cào đến mức chịu không nổi, thấy bánh bao đặt đó thì chẳng nghĩ nhiều, tiện tay cầm lấy một cái cho vào miệng.

Và rồi có thể tưởng tượng được, cậu lập tức bị vị ngon trong miệng chinh phục. Dù bánh đã nguội, nhân bên trong cũng đông lại, thế mà hương vị vẫn ngon đến mức khiến người ta không thể dừng lại.

Lục Thực đã ăn qua đủ loại bánh bao, nhưng so với loại này, tất cả những bánh từng ăn trước đó đều nhạt nhẽo vô cùng, chẳng đáng nhắc tới.

Ăn mấy cái bánh bao trong đêm, cậu cứ mãi nghĩ về chúng, đến nỗi mất cả buồn ngủ. Vậy nên vừa sáng sớm đã chạy sang tìm chị.

Bao nhiêu mong chờ như thế, mà bây giờ Lục Nghiên lại nói “mua không được”, hỏi sao cậu không thất vọng cho được.

Thấy vẻ mặt đó của em, Lục Nghiên bật cười, nói thêm: “… Nếu em muốn ăn, chị có thể làm cho em. Dù sao cũng chưa ăn sáng mà.”

“Chị làm á?” Lục Thực nhìn cô với vẻ nghi ngờ, rõ ràng không tin vào tay nghề của chị gái.

Lục Nghiên không nói thêm, dẫn người đi thẳng xuống bếp. Cô vốn thích nấu nướng. Với cô, việc xuống bếp không phải là gánh nặng mà là một thú vui khiến tâm tình thư thái.

Cởϊ áσ khoác ngoài, xoay xoay cổ tay cho dẻo, Lục Nghiên đảo mắt nhìn quanh gian bếp, trong đầu đã hình dung sẵn bữa sáng hôm nay.

“… Ồ, có cả sữa tươi à!” Cô vừa nhìn thấy thùng sữa ở góc bếp liền khẽ nói.

Dì Hứa gật đầu: “Sáng nay người ta vừa mang tới đấy ạ. Phu nhân thích uống sữa bò, sáng nào cũng phải có một bát.”

Lục Nghiên gật đầu, trong trí nhớ của thân thể này quả thật có chi tiết ấy. Người ta nói uống nhiều sữa giúp làm trắng da, nhưng cô chẳng mấy quan tâm, thấy sữa là chỉ nghĩ ngay đến mấy món bánh ngọt thôi.

Lục Thực muốn ăn bánh bao, vậy cô liền hấp một xửng. Lần này, người nhào bột lại chính là… Lục Thực.

Cậu đứng cạnh bàn bếp, ra sức nhào bột mà mặt đầy ngơ ngác. Sao tự nhiên lại bị kéo vào bếp, còn đang nhào bột thế này? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Khác hẳn Lục Nghiên, Lục Thực cực kỳ ghét nấu ăn. Cậu chỉ thích ăn, mà miệng lại kén, bình thường đồ ăn thường ngày chẳng mấy khi lọt được vào mắt.

“… Nhào bột thì đừng có lơ đễnh, mạnh tay hơn chút…”

“Dạ!” Cậu đáp lại, giọng có chút uể oải.

Bánh bao được nặn xong, đưa lên xửng hấp. Cô bé Tiểu Thúy phụ trách nhóm lửa đã làm việc này nhiều năm, khống chế lửa cực kỳ chuẩn, chỉ cần Lục Nghiên nói một câu là cô bé lập tức chỉnh đúng mức.

Ngoài bánh bao, Lục Nghiên còn làm thêm bánh cuộn. Cô tráng nhẹ một lớp dầu trong chảo, múc một muôi bột đổ vào, nghiêng tay cho bột lan đều. Chẳng bao lâu, hương thơm liền lan tỏa khắp phòng.

Đôi tay thon dài trắng trẻo của cô thoăn thoắt đảo trong chảo, chẳng mấy chốc đã hoàn thành một chiếc bánh mỏng, mặt ngoài vàng nhạt, giòn vừa tới mà không hề cháy, đặt ngay ngắn lên đĩa lớn bên cạnh.

Cứ thế, cả chậu bột được cô tráng thành từng lớp bánh mỏng, chồng cao lên thành một đống thơm phức.

Cà rốt sợi, dưa chuột sợi, quệt thêm lớp tương ớt từ hôm qua, rồi đến măng chua do dì Hứa muối, thái nhỏ trộn cùng các loại nhân khác. Muốn ăn gì thì cuộn nấy, bảo đảm ngon miệng.