Chương 17

Lục Nghiên vốn không thích cái kiểu mượn oai hùm cáo này, nhưng lúc này, thứ duy nhất cô có thể nghĩ tới để khiến đám người của Kim Ngân Phường kiềm chế lại chính là dựa vào thế lực khổng lồ của nhà họ Cố.

Rõ ràng mới hai hôm trước, hai bên còn đang bàn chuyện hủy bỏ hôn ước. Vậy mà bây giờ cô lại phải mượn danh nhà họ Cố để vượt qua cửa ải trước mắt. Đúng thật đời thay đổi quá nhanh.

Ánh mắt Lục Nghiên bình tĩnh đối diện thẳng với ông chủ Tần, giọng nhạt nhẽo:

"… Kim Ngân Phường các ông, định đối đầu với nhà họ Cố thật sao?"

Nghe vậy, ánh mắt ông chủ Tần khẽ dao động.

Lúc này, một thanh niên đứng cạnh ông ta không nhịn được lên tiếng:

"Cho dù cô là vị hôn thê của Cố Thành thì sao? Cả tỉnh S ai mà không biết chuyện hôn sự giữa hai người chỉ có một phía… Cố tam thiếu gia không hề vui vẻ gì."

"Không vui thì thế nào?" Lục Nghiên đáp ngay: "Hôn sự là do ông cụ nhà họ Cố tự mình định. Cố Thành muốn hối hôn cũng không dễ đâu. Dù sao thì hiện tại tôi vẫn là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh ta."

Cô khẽ cười, giọng nhẹ như gió:

"So với việc lo nghĩ xem tôi và Cố Thành thế nào, ông Tần không nghĩ xem nếu đắc tội với nhà họ Cố, ông sẽ giải thích ra sao với người đứng sau mình à?"

Nói tới đây, cô khẽ “ồ” một tiếng, đưa tay gõ nhẹ vào đầu:

"Đúng rồi, suýt nữa tôi quên. Vừa nãy tôi đã bảo người đến nhà họ Cố mời người rồi…"

Cô nhìn ông chủ Tần, mỉm cười như vô tội:

"Ông nhìn tôi làm gì? Tôi cũng bất đắc dĩ thôi. Danh tiếng của Kim Ngân Phường, cả tỉnh S ai mà chẳng biết. Nhà họ Lục chúng tôi chỉ là tiểu hộ, sao sánh được. Hay là ông uống tạm chén trà đi, biết đâu lát nữa còn được gặp người của nhà họ Cố, chắc chắn có nhiều chuyện hay để nói lắm."

Ông chủ Tần không hề vội, mỉm cười nheo mắt:

"Vậy tôi cứ ở đây chờ."

Đúng là cáo già!

Đôi mắt Lục Nghiên hơi nheo lại. Rõ ràng ông ta không hoàn toàn tin lời cô. Nhưng may thay, cô đâu có nói dối, cô thật sự đã cho người đến nhà họ Cố cầu viện. Dù hơi mất mặt, nhưng so với việc để Lục Thư bị bắt đi, thì thể diện chẳng còn quan trọng.

Có những lúc, thể diện quan trọng. Nhưng cũng có những lúc, nó chẳng đáng giá bao nhiêu.

"Được thôi, vậy để tôi bảo người mang trà nóng ra mời ông."

Cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng như đang tán gẫu:

"Chỉ là… cha mẹ và em trai tôi… ông xem?"

Nghe vậy, ông chủ Tần phất tay, ra hiệu cho thuộc hạ thả người.

"Nghiên nhi…"

Cha mẹ họ Lục vừa được thả ra liền chạy ngay đến cạnh cô, vô thức đứng chắn phía trước như muốn bảo vệ cô. Dù chỉ ít phút trước họ còn vô cùng hoảng loạn, nhưng bản năng làm cha mẹ vẫn luôn như vậy.

Trong lòng Lục Nghiên chợt ấm lại. Cô mời cha mẹ ngồi lên vị trí chính, mỉm cười:

"Cha, mẹ, khách tới thì mình tiếp. Ông Tần đã muốn đợi người của nhà họ Cố thì chúng ta cùng ngồi với ông ấy một lát. Xuân Hạnh, đi pha trà."

Nghe cô dặn, Xuân Hạnh thu lại ánh mắt cảnh giác, đáp một tiếng rồi vội lui xuống chuẩn bị.

Người nhà họ Lục ngồi xuống. Đám nô bộc phía sau Lục Nghiên đồng loạt cầm chặt gậy gộc, đứng thành hàng sau lưng cô, trực diện đối mặt với đám người Kim Ngân Phường, ánh mắt căng thẳng và đầy cảnh giác, y hệt Xuân Hạnh khi nãy.

Trong căn phòng, không khí đối đầu căng như dây đàn.

Không nghi ngờ gì, chỉ cần người của Kim Ngân Phường ra tay, những nô bộc này sẽ lập tức xông lên.

Từ lúc nào tình thế giữa hai bên lại trở thành cuộc giằng co như thế này?