Lục Nghiên khoác áo choàng lông dày, cả người tròn như một quả cầu nhỏ, nửa gương mặt vùi trong cổ áo lông thỏ trắng mềm mại, chỉ lộ đôi mắt đen trắng rõ nét, chăm chú ngắm cảnh.
Xuân Hạnh hỏi:
“Tiểu thư, chúng ta hái nhiều hoa vậy để làm gì ạ?”
Một cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi hương thanh mát quét vào mặt. Lục Nghiên co cổ lại, giọng nói phát ra từ trong lớp lông thỏ mềm mại:
“Tôi muốn làm vài món từ hoa mai… Hoa mai ở đây đang nở đẹp, cánh lại tươi, dùng để làm mai ngâm đường, hoặc ủ rượu mai đều rất hợp.”
“Mai ngâm đường? Rượu hoa mai?”
Nghe vậy, tinh thần Xuân Hạnh lập tức phấn chấn, nghĩ đến tay nghề của cô chủ nhà mình, cô không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Gần đây, toàn bộ bếp núc của nhà họ Lục đều do Lục Nghiên lo liệu. Tay nghề của cô đến cả đĩa rau trộn đơn giản cũng làm thơm ngon đến mức khiến người ta mê muội. Không khó tưởng tượng cuộc sống của mọi người trong phủ dạo này sung sướиɠ đến mức nào. Mới có nửa tháng mà cả đám ai ra ngoài cũng bị nhận xét: “Ô hô, béo lên một vòng rồi đấy!”
Xuân Hạnh sờ sờ má mình. Không phải ảo giác, má cô đúng là phúng phính hơn. Rồi bất giác lo nghĩ: Lỡ Nhị Hổ bên cạnh thôn chê cô béo thì sao?
Xuân Hạnh khổ tâm giãy giụa một lúc… Thôi kệ, mỹ thực và đàn ông không thể cùng chọn. Chọn mỹ thực trước đã!
Vậy là cô hạ quyết tâm cực kỳ dứt khoát.
Thời gian này sức khỏe của Lục Nghiên khá lên nhiều, cô vào bếp thường xuyên hơn. Mỗi lần nấu đều làm thêm cho đám hạ nhân ăn cùng.
Nhờ đôi tay điều khiển muôi và nồi ấy, người trong Lục phủ từ trên xuống dưới đều bị cô “thu phục” hoàn toàn. Biết cô hái hoa mai để làm đồ ăn, tinh thần mọi người càng phục hồi mạnh mẽ, động tác thu hái càng thêm nhanh nhẹn.
Tiểu thư lại sắp làm món mới rồi! Háo hức quá!
Đến trưa, bên ngoài bắt đầu nổi gió tuyết. Lục Nghiên thấy số hoa hái được đã đủ, liền lên tiếng bảo về.
“Được rồi, chừng này chắc đủ. Chúng ta về thôi, nếu thiếu tôi lại bảo mọi người ra hái thêm sau.”
“Vâng ạ!”
Tuyết rơi càng lúc càng dày, chớp mắt trời đất đã chìm trong một màn trắng xóa.
Hoa mai và tuyết được để tạm trong gian phòng bên phải. Lục Nghiên cởϊ áσ choàng, trong phòng đã có nha hoàn Hạ Liên dâng lên một chén trà nóng.
Lục Nghiên vốn tự nhận mình là người thô, chẳng mấy hợp uống trà, nhưng lại thích mùi hương của nó. Chén cô đang cầm là trà táo đỏ, thêm một muỗng mật nhỏ, vị ngọt rất vừa, ấm áp dễ chịu.
Uống vài ngụm, bàn tay hơi lạnh của cô lập tức ấm lên. Cô thoải mái thở nhẹ một hơi, cả người thư thái mềm nhũn.
“… Hôm nay bảo phòng bếp chuẩn bị một cái nồi lẩu nhé. Tôi viết cho dì Từ một danh sách nguyên liệu, bảo họ chuẩn bị rau thịt sẵn. Lát nữa tôi sẽ làm nước lẩu.”
Xuân Hạnh gật đầu:
“Dạ, em biết rồi.”
Lục Nghiên vốn muốn nghỉ ngơi một lát rồi lên giường ngủ trưa, nhưng chưa kịp nằm xuống thì bên ngoài vang lên tiếng chân gấp gáp:
“Tiểu thư! Tiểu thư… không hay rồi, người của Kim Ngân Phường đến rồi…”
Người báo tin là anh trai Xuân Hạnh, tên Lý Hạc, cũng là gia nhân của Lục phủ, chuyên hầu hạ bên cạnh lão gia.
“… Kim Ngân Phường?”
Lục Nghiên nhíu mày… Bọn họ tới đây làm gì lúc này?
Lục Nghiên khẽ lặp lại cái tên kia một lần, trong đầu lập tức hiện ra vài mẩu tin liên quan. Cô kinh ngạc:
“Đó chẳng phải là tên một sòng bạc sao? Người của sòng bạc đến phủ chúng ta làm gì?”
Lý Hạc kể lại chuyện mình nghe lỏm được:
“Họ nói Nhị thiếu gia nợ sòng bạc của họ hai mươi vạn lượng bạc. Nếu hôm nay không trả đủ, họ sẽ bắt Tam tiểu thư bán vào thanh lâu để trừ nợ. Tiểu thư xem… chuyện này phải làm sao đây?”