Cô bé thái rau cũng nói xen vào, vừa ăn vừa không ngẩng đầu:
“Tay nghề tiểu thư đúng là tuyệt vời!”
Những món này vốn dĩ đơn giản, nhưng qua tay Lục Nghiên, hương vị lại trở thành điều gì đó tuyệt hảo, khiến người ta cảm giác như vị giác được thăng hoa, ngon đến mức muốn rớt nước mắt.
Mì của dì Từ không cho thêm tương ớt, nhưng dù chỉ là một bát mì thanh đạm, hương vị vẫn thơm nức, ăn xong còn để lại dư vị khó quên.
“… Tay nghề này, so với lão gia thì cũng chẳng kém đâu!” Thậm chí còn ngon hơn một chút nữa.
“Lão gia” mà dì Từ nhắc đến chính là ông chủ Lục gia – Lục lão thái gia.
Trong đầu bà bất giác thoáng lên một ý nghĩ: Nếu lão gia biết Lục Nghiên có tay nghề giỏi đến vậy, liệu ông có thấy tiếc không? Nhà họ Lục bao đời chỉ truyền nghề cho con trai, ai mà ngờ được Lục Nghiên lại có thiên phú như thế?
Nếu ngay từ đầu lão gia chịu dạy cô đàng hoàng, thì Lục gia giờ đây chắc chắn sẽ phát triển rực rỡ hơn nhiều, chứ không phải lụi tàn dần như bây giờ, khi chẳng ai chịu nối nghiệp tay nghề của ông.
Lục Nghiên chỉ ăn hai bát cháo và hai cái bánh bao rồi dừng lại.
“… Ừm, thế còn em Hai đâu?”
Đột nhiên cô nhớ ra một người nên hỏi.
Nhà họ Lục có ba chị em: Lục Nghiên là chị cả, ở giữa là em trai tên Lục Thực, còn Lục Thư là cô em út.
Nghe cô hỏi, cô bé vừa nãy mang bánh lên cho Lục Thực liền đáp:
“Em không thấy Nhị thiếu gia đâu ạ. Bánh là do hai người hầu bên cạnh Nhị thiếu gia là anh Dầu Muối nhận giúp!”
Bên cạnh Lục Thực có hai tiểu đồng, tên khá kỳ lạ: Dầu Muối và Giấm Mẻ.
Lục Nghiên gật đầu:
“Lát nữa, nhớ mang phần bữa sáng của em Hai qua cho nó.”
“Vâng ạ!”
Còn về “Nhị thiếu gia” mà mọi người đang nhắc đến, thì đúng lúc này, cậu ta lại đang lén lút trèo vào từ cửa sau. Quần áo vẫn là bộ hôm qua, rõ ràng là cả đêm không về nhà, sáng nay mới mò về.
“… Nhị thiếu gia, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Dầu Muối và Giấm Mẻ nhìn thấy cậu chủ nhỏ liền mừng rỡ như gặp cứu tinh.
Lục Thực hỏi ngay:
“Sao rồi? Cha mẹ có hỏi đến tôi không?”
Dầu Muối đáp:
“Không ạ. Nhưng sáng nay, Đại tiểu thư có bảo người mang một đĩa bánh bao đến cho cậu, nói là cô ấy tự tay làm.”
“Chị làm à?”
Lục Thực sững người, rồi vội nói:
“Mau đem bánh cho tôi!”
Giấm Mẻ lại lo ngay ngáy:
“Thiếu gia, hôm nay cậu còn muốn ra ngoài nữa sao? Để lão gia với phu nhân biết thì chúng ta bị đánh chết mất!”
Lục Thực liếc cậu ta một cái:
“Gan cậu bé vậy hả? Tôi ra ngoài làm chuyện lớn, cậu sợ cái gì? Đợi thêm hai hôm nữa, tôi nhất định sẽ cho mọi người một cú sốc lớn!”
Dầu Muối và Giấm Mẻ nhìn nhau, trong lòng cùng dấy lên một dự cảm… không lành.
Nhà họ Lục ở trong một căn phủ tổ lâu năm, diện tích vô cùng rộng. Sau vườn còn có hẳn một rừng mai lớn. Lúc này đang giữa mùa đông, trăm hoa tàn úa, vậy mà rừng mai của nhà họ Lục lại nở rộ rực rỡ nhất, một mảnh đỏ hồng giữa trời đất trắng xóa, đẹp đến choáng ngợp. Bó hoa mai mà Lục Thực mang tặng cho Lục Nghiên hôm trước cũng được hái từ đây.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, Lục Nghiên biết trong nhà có một rừng mai như thế. Sau khi ăn sáng xong, cô liền dẫn theo đám nha hoàn, gia đinh, mang theo giỏ và dụng cụ hái hoa, lấy tuyết, thẳng hướng rừng mai mà đi.
Xuân Hạnh dẫn các nha hoàn đi hái. Rừng mai này vốn có người chăm sóc thường xuyên, hoa nở cực đẹp, mà chủ yếu là hồng mai. Giữa trời đất trắng xóa, nổi bật một vùng đỏ như lửa, trông vừa kiêu hãnh vừa rực rỡ.