Những món ngọt Lục Nghiên làm thật ra rất đơn giản. Vỏ làm từ bột nếp, nhân là đậu đỏ xay nhuyễn, bên ngoài phủ một lớp mịn màng của bột đậu nành. Mỗi chiếc chỉ nhỏ bằng nắm tay trẻ con, đặt ngay ngắn trong đĩa, xinh xắn đến mức nhìn thôi đã thấy mê, thậm chí còn khiến người ta không nỡ ăn.
Vị của bánh đậu đỏ cũng ngon đặc biệt, mềm dẻo, thơm ngọt. Vừa cho vào miệng, lớp vỏ mịn mềm hòa cùng nhân đậu đỏ ngọt dịu, tạo nên thứ dư vị thơm thoang thoảng, ngọt mà không gắt.
Hơn nữa, mỗi chiếc đúng chuẩn “một lần ba miếng”, ăn xong lại cảm giác chưa đã thèm.
Những món nhỏ như thế này vốn rất được lòng phụ nữ. Không chỉ Lục Thư thích mà ngay cả Lục phu nhân và các vị phu nhân khác cũng bị chinh phục hoàn toàn, ôm lấy đĩa bánh mà không buông tay.
Chỉ có Lục lão gia là không mấy hứng thú với đồ ngọt. Mặc dù ông cũng thấy ngon đấy, nhưng xét cho cùng thì vẫn thích mấy cái bánh bao nhân thịt to đùng của mình hơn. Khổ nỗi mấy cái bánh đậu đỏ này lại chẳng đủ lớn, ông chỉ cần một miếng là hết sạch một cái, căn bản chẳng thỏa mãn gì cả.
“Nghiên nhi à!”
Lục lão gia nhìn cô rồi thương lượng:
“Mấy cái bánh này có làm to hơn chút được không? Nhỏ quá, ăn chẳng đủ lấp kẽ răng!”
Lục Nghiên mỉm cười:
“Được ạ.”
Thật ra số đồ cô làm hôm nay cũng không nhiều. Một xửng bánh bao, một nồi cháo, thêm mấy cái bánh đậu đỏ. Tính ra chỉ đủ mọi người nếm thử đôi chút. Nhất là Lục lão gia, phần lớn bánh bao đều vào bụng ông nhưng vẫn còn thấy đói.
Suy nghĩ một lúc, Lục Nghiên quyết định nấu thêm mì. Mì thì đơn giản, làm được nhiều, ai cũng sẽ ăn đủ.
Nghĩ là làm ngay, cô bảo dì Từ mang bột mì đến. Lần này, Lục lão gia chủ động xin đảm nhiệm việc nhào bột. Đó là một công việc khá vất vả nhưng phù hợp với sức ông. Nhào bằng lực mạnh như vậy, sợi mì làm ra chắc chắn sẽ dai và ngon hơn.
Thỉnh thoảng trong lúc ông đang nhào, Lục Nghiên lại đứng bên nhắc: “Chỗ này nhào thế này ạ…”, “Vâng, giờ đổi tay thế này ạ…”.
Lục lão gia cũng chẳng hiểu có lý lẽ gì trong đó, nhưng thấy con bé tay nghề giỏi thế thì chắc chắn phải có nguyên do. Ông vui vẻ nghe theo răm rắp.
Bột nhào xong, Lục Nghiên bắt đầu kéo mì. Kỹ thuật của cô không phải kiểu khoa trương gì, nhưng rơi vào mắt người khác lại cứ như ảo thuật.
Khối bột tròn vo trong tay cô dần dần biến thành từng sợi. Lúc đầu to bằng ngón tay, rồi mảnh dần, nhỏ dần, nhỏ đến mức cuối cùng chỉ còn mỏng bằng sợi tóc, nhìn lướt qua gần như không thấy được.
“Trời đất…”
Dì Từ đứng ngẩn người. Bà quanh năm ở trong bếp nên càng hiểu rõ, chỉ cần dựa vào tay nghề này thôi, Lục Nghiên đã đủ để gây dựng cả một bảng món gia truyền rồi.
Lục Nghiên sang bên cạnh chuẩn bị nước dùng. Buổi sáng cô đã ninh nồi nước gà, cực kỳ thanh ngọt, trên mặt chỉ có một lớp mỡ mỏng tự nhiên. Cô không cho thêm gia vị gì phức tạp, chỉ có vài nguyên liệu cơ bản như gừng và tỏi. Vị ngon của nước dùng hoàn toàn là hương vị tinh túy nhất của nước gà.
Nồi nước dùng nguyên bản như thế khiến cô rất hài lòng. Một tô mì ngon thì nước dùng chiếm vai trò rất quan trọng; mà ninh nước dùng lại là cả một nghệ thuật.
Kiếp trước trong cung, bên cạnh Hoàng hậu có một lão ma ma chuyên ninh nước dùng. Tay nghề của bà ấy thật sự miễn bàn. Lục Nghiên uống một lần là nhớ mãi, theo học suốt năm năm mới học được vài phần trong số đó.
Cô hỏi mọi người xem có ăn cay không. Ngoại trừ dì Từ, ai cũng “không cay không chịu được”, thế là cô làm một chén dầu ớt, phi hành tỏi cho dậy mùi, thơm đến mức lan khắp cả sân.