Đêm qua trời đổ mưa, xen lẫn cả hạt tuyết nhỏ, rơi lộp bộp xuống đất. Sáng sớm thức dậy, bên ngoài lạnh đến mức có thể đông cứng người ta, tuyết vẫn đang bay lất phất như những cánh liễu, yên tĩnh đến lạ. Chỉ thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng “rào” nhẹ khi lớp tuyết dày trên cành cây không chịu nổi sức nặng mà rơi xuống mặt đất.
Trong phòng, bốn góc đều đặt lò than, ngọn lửa cháy đỏ rực khiến không khí ấm áp như giữa mùa xuân. Lục Nghiên chỉ mặc áσ ɭóŧ mỏng bên trong, đứng giữa phòng luyện quyền.
Nói là “đánh quyền”, nhưng cú đấm của cô lại mềm mại và chậm rãi, chẳng hề có chút sát khí, từng động tác đều nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Nhìn dáng vẻ đó, Xuân Hạnh – tỳ nữ bên cạnh cô – chỉ có thể nghĩ đến mấy cụ ông, cụ bà ngoài bảy tám chục tuổi, những người lớn tuổi rất thích loại Thái cực quyền này.
Lục Nghiên đánh hai lần, mồ hôi đã ướt lưng áo, khuôn mặt xinh xắn đỏ hồng lên. Thể trạng cơ thể này yếu hơn cô tưởng, lại vừa ngã xuống nước mấy hôm trước, muốn dưỡng cho khỏe lại chắc phải mất kha khá thời gian.
Dù là Thái cực quyền, nhưng bài quyền của cô không giống với loại thông thường, cũng chẳng có tên gọi cụ thể. Luyện lâu thì không chỉ cường thân kiện thể mà còn giúp tăng sức mạnh.
Kiếp trước, Lục Nghiên đã luyện bài quyền này hơn mười năm, đến mức sức lực có thể “nhấc đỉnh”, mạnh mẽ vô cùng.
Nhưng giờ, với cơ thể yếu ớt này, chỉ có thể từ từ mà điều dưỡng.
Cô cầm khăn ướt lau người, thay một bộ quần áo mới, vừa ngồi trước bàn trang điểm chải tóc thì bên ngoài có một thiếu niên bước vào.
Cậu mặc một chiếc áo dài gấm trắng, tuổi còn nhỏ, khuôn mặt mang nét ngây ngô nhưng tràn đầy sức sống.
“Chị ơi!”
Lục Thực ôm trong tay một bó mai đỏ, hớn hở tiến vào, như thể mang theo báu vật, đưa ra trước mặt cô, cười tươi rói: “Chị xem này, hoa đẹp không? Em hái riêng cho chị đó! Còn chọn mấy bông chưa nở, cắm vào bình là có thể ngắm được lâu lắm đấy.”
Lục Thực mới mười lăm tuổi, tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân, lại thêm vẻ ngoài tuấn tú, đôi mắt sáng long lanh khiến người ta nhìn là thấy yêu mến.
Bị nụ cười ấy lây sang, Lục Nghiên khẽ mỉm cười, bảo Xuân Hạnh mang bình hoa đến cắm. Vừa chải tóc, cô vừa hỏi: “Sớm thế này mà đã sang đây à? Chị nhớ… hình như em là đứa phải đợi mặt trời lên cao mới chịu dậy cơ mà?”
“… Chị nói chuyện gì mà như bà cụ non thế!”
Lục Thực lầm bầm, giọng có chút không phục.
Lục Nghiên bật cười. Dù bề ngoài chỉ mười tám tuổi, nhưng kiếp trước cô đã hai mươi bảy, nhìn cậu em trai này, sao tránh khỏi cảm giác như đang nhìn một đứa nhỏ vậy.
Khi cô cầm trâm mai cài tóc, Lục Thực liền giành lấy, nói với vẻ hứng khởi: “Chị để em cài cho!”
Thấy cậu hào hứng như thế, Lục Nghiên cũng để mặc.
Lục Thực là con trai duy nhất của nhà họ Lục, từ nhỏ được cưng chiều hết mực, nên dù đã mười lăm tuổi vẫn còn mang dáng vẻ trẻ con, trong tính cách có phần ngây ngô, hồn nhiên.
Lục Nghiên không ghét sự hồn nhiên đó. Ngược lại, cậu như một mặt trời nhỏ, khiến người xung quanh dễ dàng cảm thấy vui vẻ theo.
“Xong rồi!”
Cậu cắm xong trâm, còn cẩn thận chỉnh lại một chút, rồi nhìn vào gương, ngẩn người: “Chị ơi, chị đẹp thật đấy!”
Lời nói của cậu khiến Lục Nghiên bật cười.
Thấy vậy, Lục Thực vội vàng nói tiếp, sợ cô không tin:
“Em nói thật đó! Không có cô nào đẹp bằng chị đâu. Chị là người đẹp nhất mà em từng thấy!”
Lục Nghiên vốn đã rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng mịn. Lúc này sau khi vận động, dù không trang điểm, gương mặt cô vẫn hồng hào, khỏe khoắn, sắc trắng ẩn đỏ tự nhiên khiến người ta khó rời mắt. Nhưng khí chất điềm đạm, thanh tĩnh của cô lại khiến chẳng ai dám có ý nghĩ mạo phạm.
Lục Thực trong lòng dâng lên chút tự hào. Người con gái đẹp như vậy là chị của mình!