Tạ Tấn Diên gạt tay anh ra, vuốt lại vai áo vẫn phẳng phiu như cũ, giọng nhạt nhẽo: "Tôi chỉ là không thích thất hẹn."
"Cũng phải, Tạ tổng nói được làm được." Lê Thanh Tự cười đùa: "Nhưng đừng để em trai tôi nghe thấy câu này, nó nhắc đến cậu cả buổi tối rồi."
Tạ Tấn Diên không có phản ứng gì, sắc mặt vẫn bình thản như nước hồ thu.
Lê Tinh Nhược cuối cùng cũng thoát khỏi đám người vây quanh, chen đến trước mặt hai người, cố nén xuống vẻ háo hức trong mắt: "Anh Tấn Diên, anh đến rồi ạ?"
Tạ Tấn Diên cúi đầu nhìn, ừm một tiếng: "Chúc mừng sinh nhật."
Tim Lê Tinh Nhược như có làn điện chạy qua, vừa vì giọng nói trầm ấm đầy từ tính ấy, vừa vì người đàn ông trước mặt đã không quản mưa gió đến dự tiệc trưởng thành của mình.
Dù cậu ta biết, tất cả chỉ vì hắn và anh trai mình từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hai nhà Tạ Lê nhiều năm qua vẫn luôn thân thiết.
Nhưng vẫn không kìm được nhịp tim đập thình thịch.
Tạ Tấn Diên để trợ lý trao quà, sau đó đi chào hỏi các bậc trưởng bối.
Một lúc sau, quay lại hỏi Lê Thanh Tự: "Sao không thấy Lĩnh Sinh?"
Lê Thanh Tự hất cằm: "Đang trốn ở góc kia để được yên tĩnh đấy."
Tạ Tấn Diên liền đưa mắt nhìn theo, quả nhiên thấy một bóng hình lạnh lùng ẩn mình giữa chốn son phấn, tự tạo nên một bức tường vô hình không ai dám quấy rầy.
Tiệc sinh nhật vẫn tiếp tục.
Lê Tinh Nhược đã đợi được người mình mong chờ, không còn vẻ tâm sự nặng nề như lúc trước, bắt đầu nhiệt tình chuẩn bị cắt chiếc bánh kem bảy tầng được đặt riêng cho mình.
Chỉ là khi nghe thấy những người lớn tuổi nhìn mấy người trẻ bàn tán chuyện hôn nhân, đặc biệt là xoay quanh anh Tấn Diên - người đã kế thừa sản nghiệp, muốn giới thiệu đối tượng cho hắn, trong lòng cậu ta không khỏi khó chịu.
Thật phiền, sao hôm nay cậu ta mới đủ tuổi trưởng thành.
Giá như sinh sớm hơn vài năm, có thể giống như anh trai và anh Lĩnh Sinh thì tốt biết mấy.
Dù là đi học hay làm gì, cũng đều ở bên nhau, chứ không phải chỉ có thể đứng từ xa nhìn theo, mãi mãi bị xem là trẻ con.
Nhưng không sao, tất cả sẽ thay đổi từ tối nay.
Đôi mắt hơi xếch của cậu ta cong lên thành một nụ cười.
Lê Tinh Nhược nghĩ đến kế hoạch tối nay, gạt bỏ cảm xúc không vui, bắt đầu cùng khách mời chia sẻ bánh sinh nhật.
Khi tiệc gần tàn, cậu ta lấy hai ly sâm panh từ bàn tiệc rồi bước đến, giọng ngọt ngào hỏi: "Anh Tấn Diên, em mời anh một ly được không? Cảm ơn anh đã đến dự lễ trưởng thành của em, và... cảm ơn anh đã luôn quan tâm em những năm qua."
Tạ Tấn Diên khựng lại một chút rồi đón lấy.
"Không có gì."
Hắn uống cạn ly rượu.
Lê Tinh Nhược nhấp một ngụm rồi không uống nữa, chỉ nhìn hắn qua làn nước long lanh trong ly thủy tinh, cảm thấy mặt mình nóng dần lên, rõ ràng trong ly rượu của mình chẳng có gì cả.
Lúc này, một bóng người lảo đảo đi qua, không để ý đến người bên cạnh, vô ý va vào họ.
Lê Tinh Nhược bị va đến loạng choạng, tay lỏng ra, ly sâm panh đổ tung tóe, vướng cả vào bàn bánh bên cạnh, bộ vest may đo tỉ mỉ của Tạ Tấn Diên lập tức ướt bê bết.
Vị khách gây ra chuyện này vội vàng xin lỗi, Lê Tinh Nhược sững người một lát rồi lập tức rút khăn giấy định lau vết bẩn trên áo người đàn ông trước mặt, nhưng bị bàn tay với những khớp xương rõ ràng của đối phương ngăn lại.
Tạ Tấn Diên nhíu mày, không thích người khác chạm vào mình: "Để tôi tự làm."
Lê Thanh Tự nghe thấy động tĩnh bên này, tách khỏi đám người đang tiếp chuyện, thấy bạn thân chật vật như vậy, biết hắn có sở thích sạch sẽ: "Cậu đến phòng nghỉ thu dọn đi, tôi bảo người mang bộ quần áo sạch đến cho."
Tạ Tấn Diên ừ một tiếng, quay người đi về phía cửa phòng tiệc.
Lê Tinh Nhược định đuổi theo nhưng bị anh trai gọi lại: "Cậu ấy thay quần áo, em đi theo làm gì?"
Gương mặt Lê Tinh Nhược lập tức lộ ra vẻ bối rối như bị bắt quả tang, ấp úng nói: "Em chỉ thấy là do em làm anh Tấn Diên thành ra như vậy, muốn xem có thể giúp được gì không."
"Cậu ấy không để tâm chuyện nhỏ nhặt thế đâu." Đôi mắt hơi xếch của Lê Thanh Tự ánh lên ý vị sâu xa, khiến người ta không khỏi thấp thỏm: "Huống chi em là nhân vật chính tối nay, không thể tùy tiện rời đi được."
"Được rồi, em biết rồi." Giọng Lê Tinh Nhược lộ ra chút không kiên nhẫn, nhưng lại sợ ý đồ của mình quá rõ ràng, đành phải thu chân lại, định một lát nữa sẽ tìm cơ hội lẻn đi.
Anh Tấn Diên tính tình lạnh nhạt, lại luôn xem cậu ta như trẻ con, vì thế cậu ta đã tăng thêm liều lượng, còn tìm người diễn vở kịch vừa rồi, không thể để chuyện khác phá hỏng kế hoạch được.
Lúc này, cơn mưa bên ngoài cuối cùng cũng tạnh, vài dải mây mỏng manh nổi lên trên bầu trời đêm, bị gió thổi qua như làn khói nhẹ, để lộ ra vầng trăng khuyết mờ ảo.