🎉 Mình có hỗ nạp tỷ giá 0,88 cho các bạn đọc giả khi mua COMBO truyện nhà mình ạ, ai có nhu cầu có thể liên hệ cho mình qua zalo 0938966314 hoặc tele: @behattieu2408 nha. Ngoài ra tui còn ưu đãi GIẢM 10% cho mọi người khi mua từ 2 COMBO trở lên nữa nhé.🔥
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ạ 🎉🎉🎉
===
Hoàng hôn vừa buông xuống, bầu trời bỗng phủ một tầng mây xám xịt.
Những đám mây đen dày đặc cuộn mình kéo về, bị gió cuốn lên như từng đợt sóng biển. Chúng xô đẩy nhau một hồi rồi phủ kín bầu trời oi bức của thành phố, tựa tấm màn đen nuốt chửng những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn.
Cơn mưa ập đến trong chớp mắt.
Giang Chi Ngộ vội vã chạy đến bên cột đá trắng dưới hành lang, may mắn tránh được cảnh ướt sũng.
Những hạt mưa như muôn ngàn mũi tên trong suốt xé toạc bầu không khí ẩm ướt, cuốn theo những sợi nước mỏng manh bay tán loạn. Dù đã nhanh chóng tránh mưa, vài vết bẩn vẫn bám trên đôi giày vải đã bạc màu vì giặt đi giặt lại nhiều lần của cậu.
Cậu vội vàng lấy khăn giấy ra lau chùi.
Đây là cửa khách sạn năm sao sang trọng bậc nhất Bắc Thành. Tòa kiến trúc nguy nga vươn cao tận mây xanh, ngay cả cơn mưa tầm tã cũng không thể che lấp được vẻ xa hoa tráng lệ của nó.
Vì cơn mưa đột ngột khiến trời tối sầm lại, khách sạn đã bật đèn sớm.
Những ánh đèn lấp lánh rơi vãi giữa màn mưa, phản chiếu thành những vòng hào quang mờ ảo, chảy xuống dọc bức tường kính bên ngoài như một màn pháo hoa dát vàng rực rỡ giữa làn mưa.
Giang Chi Ngộ lau xong giày ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khung cảnh huy hoàng như vậy.
Cảm giác như cậu là loài cá vụng về lạc vào đại dương rộng lớn xa hoa này, nơi những ánh đèn lấp lánh và vẻ tráng lệ càng làm nổi bật sự lạc lõng của mình, có một thoáng muốn bỏ đi.
Tuy nhiên, với cơn mưa to gió lớn thế này, lại không mang theo ô, cậu đành chịu kẹt lại đây. Thời tiết mùa hè ở Bắc Thành quả thật khó lường.
Cậu nhìn màn mưa một lúc, thấy trận mưa này chẳng có dấu hiệu ngừng trong thời gian ngắn, cuối cùng đành ngập ngừng đẩy cánh cửa xoay ngay cả khung cửa cũng toát lên mùi tiền. Bước chân không theo kịp tốc độ xoay của cửa, suýt nữa vấp ngã vào tấm kính.
Thế là nhân viên lễ tân nhìn thấy một người đàn ông vẻ mặt bối rối, tai đỏ đến như muốn nhỏ máu bước đến trước mặt họ.
ậu mặc áo sơ mi vải bông màu xám cũ kỹ, quần dài màu tối hơn một chút.
Đôi giày có vẻ may thủ công, dù sao thì ngoài thị trường cũng hiếm thấy kiểu dáng như vậy.
Khách sạn này chủ yếu tiếp đón khách quý, người ra vào thường bảnh bao lịch thiệp, người đàn ông trước mắt quả thực không hợp với nơi sang trọng quyền quý này chút nào.
Nhân viên lễ tân, với phong thái chuyên nghiệp từ quá trình đào tạo kỹ lưỡng, nở nụ cười lịch thiệp: "Anh cần giúp đỡ gì ạ?"
Giang Chi Ngộ nắm chặt lòng bàn tay, dùng giọng miền Nam hơi ngọng nghịu nói ra lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu: "Tôi muốn hỏi ở đây có tuyển phục vụ không, phụ bếp cũng được, tôi nấu ăn rất ngon."
Thì ra là người ngoại tỉnh đến Bắc Thành kiếm việc.
Nhân viên lễ tân đã hiểu.
Họ không phụ trách công việc tuyển dụng, định nói không rõ lắm và chuẩn bị đuổi khéo cậu đi.
Nhưng nhìn chàng trai này ăn mặc giản dị, nói chuyện còn mang giọng địa phương, khuôn mặt thanh tú tinh khiết lại đẹp đến mức không thể rời mắt.
Nhìn người cũng rất thật thà chất phác.
Một người trong số họ liếc nhìn, cầm điện thoại lễ tân lên: "Đợi một chút, để tôi hỏi giúp anh."
Nói rồi bấm một số điện thoại, không lâu sau, chỉ một hướng bảo cậu: "Anh đi lối thông đạo nhân viên bên kia lên tầng hai, tìm một vị quản lý họ Trần hỏi thử xem ông ấy có nhận anh không."
Giang Chi Ngộ vội vàng cúi người, biết ơn nói một tiếng cảm ơn.
Cậu theo chỉ dẫn của lễ tân tìm được quản lý Trần. Đối phương có vẻ đang bận việc gì đó, qua một lúc lâu mới để ý đến sự tồn tại của cậu.
Nghe xong ý định đến, đôi mày nhíu chặt ban đầu hơi dãn ra.
Tối nay khách sạn tổ chức một bữa tiệc quan trọng, một nhân viên phục vụ lại đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính, được đưa đến bệnh viện.
Còn một người bị cơn mưa bất ngờ chặn ở đường ngoại ô, không biết khi nào mới có thể đến được.
Thấy thời gian đến bữa tiệc không còn nhiều, quản lý Trần đánh giá người thanh niên tự tìm đến cửa, điều kiện ngoại hình cũng không tệ này vài lần, suy nghĩ một hồi, quyết định giữ cậu lại trước, xem tối nay có thể giúp được gì với tư cách nhân viên tạm thời không, cũng coi như thử việc.
Đây chính là kết quả Giang Chi Ngộ mong muốn.
Trà trộn vào khách sạn lớn Bắc Thành.
Một tháng trước cậu từ vách núi rơi xuống, mở mắt tỉnh dậy, phát hiện mình xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết hào môn, trở thành cha nuôi của thiếu gia chân chính thất lạc của đại gia tộc họ Tạ.
Toàn bộ câu chuyện chủ yếu kể về một loạt sự kiện sau khi thiếu gia chân chính được tìm về hào môn, theo lời giới thiệu của tác giả, đây là một câu chuyện báo thù sảng khoái với tình thương của cả gia tộc.
Nhưng vấn đề là, tiểu thiếu gia lúc này mới tám tuổi, còn mười năm nữa mới được tìm về nhà họ Tạ.