Cậu cố gắng sắp xếp lời nói, bày tỏ cảm xúc thật trong lòng: "Ban đầu cháu đưa Chiêu Chiêu đến Bắc Thành, chỉ đơn giản muốn giúp cậu bé tìm lại người thân thật sự của mình, không nghĩ gì nhiều hơn. Đối với cháu, chỉ cần Chiêu Chiêu được trở về bên ông bà và sống hạnh phúc, là cháu đã mãn nguyện rồi."
"Nhưng mà..." Phu nhân họ Tạ không ngờ cậu thanh niên xinh đẹp này lại chất phác thiện lương đến vậy, chẳng cầu một chút báo đáp nào: "Cháu cũng nên nhận một ít, coi như là tiền sinh hoạt phí những năm qua đã nuôi Chiêu Chiêu."
"Vạn Hoa nói đúng đấy." Ông Tạ vốn luôn lấy vợ làm trung tâm, dịu dàng lên tiếng: "Cháu đã giúp Chiêu Chiêu nhiều như vậy, nếu không nhận tấm lòng này, chúng ta sẽ rất áy náy."
"Vậy thế này đi." Giang Chi Ngộ thấy hai vị cao niên khăng khăng, bỗng nghĩ ra điều gì đó: "Nếu ông bà thật sự không yên tâm, chỉ cần giúp cháu sửa sang lại căn nhà là được rồi. Còn về số tiền này, có thể quyên góp cho Khê Nguyên Hương không ạ?"
"Khê Nguyên Hương?" Phu nhân họ Tạ và ông Tạ đều sững người.
Giang Chi Ngộ khẽ ừm một tiếng.
Khê Nguyên Hương là nơi tổ tiên nhiều đời của chủ nhân cũ sinh sống, một vùng quê hẻo lánh nằm sâu trong núi.
Trận mưa bão vừa qua đã gây ra lũ lụt, phá hủy cả làng, khiến nơi vốn đã nghèo khó càng thêm phần điêu đứng.
Tuy Giang Chi Ngộ chỉ sống ở đây một thời gian ngắn, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự chất phác hiền lành của người dân trong làng.
Trong ký ức của chủ nhân cũ, sau khi cha mẹ lần lượt qua đời, dù thân thể yếu ớt nhưng người vẫn nhận nuôi Chiêu Chiêu. Hai cha con nương tựa vào nhau, được không ít người đồng hương giúp đỡ.
Đặc biệt là cô giáo của Chiêu Chiêu, bản thân là sinh viên mới tốt nghiệp đến vùng núi dạy học, thu nhập ít ỏi mà vẫn giúp Chiêu Chiêu đi học, hỗ trợ học phí.
Thế nhưng, ngôi trường duy nhất ấy cũng đã bị lũ cuốn trôi.
Nếu nhà họ Tạ nhất định muốn báo đáp, chi bằng lấy danh nghĩa chủ nhân cũ quyên góp số tiền này cho quê hương của người, dùng vào việc tái thiết. Như vậy, trong lòng cậu cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
"Đứa trẻ tốt." Phu nhân họ Tạ và ông Tạ nghe Giang Chi Ngộ kể xong, trên gương mặt đều lộ rõ vẻ xúc động.
Đôi mắt phu nhân họ Tạ đỏ hoe: "Nếu đó là điều cháu mong muốn, chúng ta sẽ làm theo ý cháu."
"Nhưng cháu mãi mãi là ân nhân của nhà họ Tạ chúng ta, có bất cứ nhu cầu gì đừng khách sáo với chúng ta, cứ nói thẳng."
"Vâng ạ." Giang Chi Ngộ gật đầu mạnh mẽ.
Trong tòa nhà chọc trời mang tính biểu tượng tại khu trung tâm CBD.
Tạ Tấn Diên ở văn phòng tổng giám đốc nghe nói người đàn ông đưa cháu trai về không chịu nhận lời cảm tạ của nhà họ Tạ, còn muốn quyên góp số tiền đó, hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ đối phương lại hành xử ngoài dự đoán.
Thư ký Tống cũng cảm thấy bất ngờ, mấy ngày nay anh ta theo sát bên cạnh cấp trên xử lý các việc liên quan, cũng không khỏi choáng váng trước tình huống này.
Vị sếp lãnh đạm kiêng dục bị cậu em kết nghĩa không đề phòng hạ thuốc, rồi do sự trớ trêu của số phận mà lên giường với một người đàn ông khác.
Đằng này vừa tỉnh dậy, đối tượng chăn gối một đêm xuân lại bỗng biến thành cha nuôi của cháu trai ruột thịt của sếp, là ân nhân của cả nhà, giờ còn ở chung một mái nhà.
Chuyện này nói thế nào cũng đầy drama, không khác gì những clip ngôn tình sướt mướt mà đồng nghiệp văn phòng hay xem.
Trong lòng Tống Cần đang diễn ra một vở kịch ngôn tình drama, nhưng dĩ nhiên, nét mặt vẫn không hề biểu cảm, giữ nguyên vẻ mặt lạnh như tiền.
Anh ta quan sát sắc mặt của cấp trên, dò hỏi: "Chúng ta có làm theo lời Giang tiên sinh nói không ạ?"
"Đã là lời cha mẹ ta nói, cậu nghĩ chúng ta có thể không làm theo sao?" Tạ Tấn Diên lạnh giọng.
"Nhưng nếu Giang tiên sinh không nhận số tiền này..." Thư ký Tống muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Ánh mắt Tạ Tấn Diên chợt trở nên sâu thẳm, vẻ mặt u ám khó đoán.
Hồi lâu sau, hắn đứng dậy khỏi ghế, thốt ra từng âm tiết nhẹ nhàng mà rõ ràng: "Vậy thì nhanh chóng sửa sang lại căn nhà ở quê của cậu ta, để cậu ta về quê."
Tạ Tấn Diên không cho phép để một yếu tố bất định bên cạnh mình, dù người đàn ông đó có ơn với cả nhà họ, và luôn miệng nói sẽ không tiết lộ chuyện đêm đó.
Hắn thừa nhận đêm đó là do mình nhầm lẫn, cũng sẵn sàng gánh vác mọi trách nhiệm về sau, thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của đối phương, với điều kiện là không để người khác biết chuyện, và không tạo ra những dây dưa không cần thiết với hắn.
Ngoài sự cố đó ra, hai người bọn họ không nên có thêm bất kỳ giao điểm nào nữa.
Giang Chi Ngộ không hề hay biết về những suy nghĩ quanh co trong lòng người đàn ông, thực ra, cậu đã gần như quên sạch chuyện đêm đó, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến.