Giờ đây khi Chiêu Chiêu đã trở về nhà họ Tạ, anh ta nhất định phải về nước một chuyến, bởi đó chính là ước nguyện lớn nhất của anh Tạ trước khi mất - tìm được đứa con trai thất lạc.
[À này, lão Lê đâu rồi? Bình thường chẳng phải cậu ta là người nói nhiều nhất sao? Sao đến giờ vẫn im thin thít thế?]
[Còn nữa, tối qua lễ thành niên của Tinh Nhược sao không ai gửi video cho tôi vậy?]
[Xin lỗi nhé, nhà có chút chuyện.] Vừa lúc đó, một avatar hơi sến súa hiện lên, một người đàn ông vẻ ngoài nho nhã đứng trước cửa phòng em trai, tay bưng một bát cháo, đôi mắt đào hoa sau cặp kính ánh lên vẻ bất lực, mái tóc dài cũng hơi rối.
Kỳ Diệm vội hỏi: [Có chuyện gì vậy?]
Lê Thanh Tự khẽ thở dài: [Nói ra thì dài lắm.]
[Thôi không nói chuyện bên tôi nữa, A Diên này, chúc mừng nhà cậu đã tìm được Chiêu Chiêu, để hôm khác tôi qua chúc mừng nhé, còn về chuyện tối qua, thật sự xin lỗi.]
[Tối qua có chuyện gì vậy?] Kỳ Diệm chớp chớp đôi mắt ngơ ngác.
Giữa chân mày Hồ Lĩnh Sinh cũng khẽ nhíu lại.
Anh ta vốn không thích ồn ào, tối qua mới dự tiệc được nửa chừng đã cáo từ, vội vã trở về chùa chăm sóc người mẹ đang ốm và tu dưỡng, sáng sớm lại phải giúp trụ trì dập bia, nên không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Tạ Tấn Diên lập tức trầm xuống: [Không có gì, đi ngủ đây.]
[Này, mới có mấy giờ?] Kỳ Diệm gãi đầu gãi tai: [Các cậu vẫn chưa nói rõ rốt cuộc chuyện gì mà?]
Không ai thèm trả lời anh ta.
Đêm đó, nhà nào cũng có người trằn trọc khó ngủ.
Riêng Giang Chi Ngộ lại có một giấc ngủ ngon nhất kể từ khi đến thế giới này.
Phải công nhận là chiếc giường nhà họ Tạ quả thật mềm mại và thoải mái vô cùng, hay có lẽ là vì suốt một tháng qua cậu phiêu bạt khắp nơi, tối qua còn bị "đâm" cả đêm một cách mơ hồ, hôm nay lại bận rộn đưa Chiêu Chiêu đi nhận thân.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, không mệt mỏi mới là lạ.
May mắn là tâm nguyện giúp Chiêu Chiêu tìm được gia đình cuối cùng cũng đã thành hiện thực, Giang Chi Ngộ mãn nguyện nhắm mắt lại, một giấc ngủ say đến tận sáng hôm sau.
Biệt thự nhà họ Tạ tọa lạc trong một khu nhà giàu ngoại ô thủ đô, có núi có nước, khung cảnh tĩnh lặng thanh nhã.
Khi Giang Chi Ngộ tỉnh giấc trong tiếng chim hót véo von, trong phút giây hoảng hốt, cậu còn tưởng mình đã trở về căn nhà gỗ nhỏ giữa rừng.
Nhưng rất nhanh, cậu đã kéo ký ức về, nhận ra đây là nhà của chú của Chiêu Chiêu, không phải nhà của cậu.
Bởi vì nơi này từng chi tiết nhỏ đều toát lên vẻ xa hoa quý phái, ngay cả một viên gạch lát cũng đẹp đến mức xa xỉ, đây là thế giới mà trước đây cậu ngay cả trong mơ cũng không dám tưởng tượng đến.
Nhận ra điều này, Giang Chi Ngộ vội vàng ngồi dậy khỏi giường, mặc quần áo vào.
Giấc ngủ đêm qua đã xua tan mọi mệt mỏi những ngày qua, cả cảm giác khó chịu ở phía sau do chú của Chiêu Chiêu gây ra cũng gần như biến mất.
Cậu rửa mặt xong rồi bước ra khỏi phòng.
Tầng dưới, phu nhân họ Tạ vừa thấy cậu đã cười tươi vẫy tay: "Chi Ngộ, cháu dậy rồi à? Tối qua ngủ có ngon không?"
Giang Chi Ngộ gật đầu: "Dạ, ngon lắm ạ."
"Vậy ba mau lại đây ăn sáng nào, bà nội đã bảo người làm chuẩn bị rất nhiều món ngon cho chúng ta đấy."
Sau một đêm thích nghi, Tạ Tầm Chiêu đã không còn vẻ xa lạ và e dè như khi mới về ngôi nhà này hôm qua, nhất là khi ông bà nội đối xử với cậu bé rất tốt, cha nuôi cũng đã hứa sẽ không rời đi, sẽ ở bên cạnh cậu bé.
Giang Chi Ngộ bước xuống cầu thang, khẽ đảo mắt nhìn quanh biệt thự.
Phu nhân họ Tạ theo ánh mắt của cậu nhìn sang: "Chi Ngộ, cháu đang tìm gì sao?"
"Dạ... dạ không ạ." Giang Chi Ngộ như bị bắt quả tang việc gì đó, lúng túng phủ nhận, một lúc sau mới rụt rè hỏi: "Sao không thấy chú của Chiêu Chiêu ạ?"
"À, A Diên hả." Phu nhân họ Tạ cười nói: "Nó đi công ty từ sớm rồi."
Giang Chi Ngộ khẽ thở phào nhẹ nhõm, tối qua khi cậu đồng ý ở lại nhà họ Tạ, sắc mặt chú của Chiêu Chiêu có vẻ không được tốt lắm, có lẽ không mấy vui vẻ khi cậu ở lại.
Nhưng không sao cả, dù gì cậu cũng sẽ không ở lại nhà họ Tạ lâu.
Cũng may là cậu không phải chạm mặt với gã chú kỳ quặc của Chiêu Chiêu nữa - cái kiểu người nhìn như thể ai cũng nợ hắn cả triệu đô, kiêu ngạo lạnh lùng hết phần thiên hạ, lại còn là kẻ không phân biệt được giới tính khi sốt và thích sàm sỡ người khác.
Giang Chi Ngộ ngồi xuống bên chiếc bàn dài đã dùng bữa tối hôm qua. Bàn ăn đã được bày biện đầy ắp những món điểm tâm thơm ngon, hấp dẫn.
Với tâm trạng phấn chấn, cậu thưởng thức một tô mì nước với thịt sợi, một phần há cảo tôm hấp, và cả những chiếc bánh pha lê trong suốt đẹp mắt với hương vị dẻo thơm mà cậu không biết tên gọi - cậu đã ăn liền một hơi năm chiếc.