"Vậy bây giờ con đi nói với quản gia Triệu, bảo ông ấy dọn riêng một phòng cho Chi Ngộ, thời gian tới cậu ấy sẽ ở nhà mình. Anh cả con không còn nữa, chiều nay nghe Chi Ngộ nói cậu ấy hơn con vài tuổi, theo bối phận thì con phải gọi cậu ấy một tiếng anh trai, sau này con không được thái độ thất lễ với anh trai của mình như vậy."
Hơn vài tuổi?
Anh trai?
Sắc mặt Tạ Tấn Diên khẽ biến, hắn nhìn người con trai xinh đẹp trước mặt với ánh mắt trong veo như sinh viên đại học mới vào trường, không sao tin nổi người này lại hơn tuổi mình.
Còn nữa, anh trai?
Bắt hắn gọi người mà đêm qua còn cùng mình thân mật trên giường là anh ư?
Gương mặt tuấn tú của Tạ Tấn Diên lúc này quả thật tinh tế, từ tối qua đến giờ, mọi chuyện xảy ra cứ lần lượt vượt ngoài tầm kiểm soát và tưởng tượng của hắn.
Giang Chi Ngộ cũng giật mình, vội vàng khoát tay: "Không cần đâu, không cần đâu, phu nhân, các vị không cần khách sáo với tôi như vậy."
"Chi Ngộ à, cậu đừng có tâm lý gánh nặng." Tạ phu nhân không nhận ra điều bất thường giữa hai người, nắm tay Giang Chi Ngộ vỗ nhẹ: "Cậu cứ yên tâm ở lại nhà chúng tôi, ít nhất tối nay đừng vội rời đi, mọi chuyện để mai tính tiếp."
"Ba ơi, ba đừng đi mà, con không muốn xa ba." Tạ Tầm Chiêu ôm chặt lấy cha nuôi, nhất quyết không chịu để cậu rời đi.
Giang Chi Ngộ đối diện với ánh mắt khẩn cầu của đứa trẻ, lại liếc nhìn Tạ phu nhân, lòng chợt mềm nhũn, đành phải đồng ý tạm thời không rời đi.
Cả nhà từ trên xuống dưới đều vô cùng vui mừng, không khí tràn ngập hân hoan.
Chỉ có Tạ Tấn Diên là tâm tình phức tạp.
Hắn dặn dò quản gia Triệu dọn phòng cho Giang Chi Ngộ ở, rồi trở về thư phòng, chuẩn bị xử lý công việc chưa kịp giải quyết khi rời công ty ban ngày cùng những vấn đề liên quan đến việc cháu trai mất tích những năm qua.
Còn nữa... làm sao đối mặt với người cha nuôi của cháu trai vừa mới có quan hệ thân mật với mình đêm qua mà giờ đã dọn vào nhà.
Điện thoại sáng lên.
Là tin nhắn từ nhóm bạn thân.
[A Diên này, chiều nay thấy cậu vội vã chạy về, nhà không có chuyện gì chứ?]
Trong một thiền phòng của ngôi cổ tự tĩnh mịch, một bóng người cao gầy được ánh nến lung linh phản chiếu trên khung cửa sổ cổ kính.
Bên ngoài chùa, bóng núi đan xen bóng cây, phủ một tầng ánh trăng mỏng manh, rõ ràng là mùa hè, vậy mà bóng người ấy cùng chuỗi tràng hạt trên cổ tay lại toát lên vẻ lạnh lẽo thanh tao.
Tạ Tấn Diên liếc nhìn điện thoại, thờ ơ kéo cà vạt, trả lời ngắn gọn: [Đã tìm thấy Chiêu Chiêu rồi.]
[Cái gì?]
Như một hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Kỳ Diệm - một chàng ca sĩ đang trong giờ nghỉ, vội vã ngồi bật dậy từ chiếc sofa phòng chờ nơi anh ta đang nằm dài chơi game.
Với gương mặt điển trai như được trời ban, đôi mắt sáng ngời và thần thái tràn đầy sức sống, anh ta vẫn còn giữ nguyên lớp trang điểm từ buổi biểu diễn concert quốc tế vừa kết thúc.
Mái tóc nhuộm xanh nổi bật còn vương vài mảnh kim tuyến lấp lánh từ sân khấu.
Những mảnh kim tuyến ấy phản chiếu ánh đèn rọi xuống từ trần nhà, tạo thành những tia sáng lạnh lẽo nhảy múa trên sợi dây chuyền dài và đôi nhẫn đeo ở ngón giữa và ngón út khi anh ta ngồi thẳng người.
Dưới ánh sáng lung linh huyền ảo, cả con người anh ta như khoác lên mình một tấm áo choàng bằng tinh tú, rực rỡ đến chói lòa.
Nghe tin cháu trai của bạn thân sau nhiều năm mất tích cuối cùng đã được tìm thấy, Kỳ Diệm không còn tâm trí đâu để ý đến tiếng "kill" vang lên từ trò chơi hay màn hình đã tối đen, vội vàng thoát game để nhắn tin:
[Thật sự đã tìm được Chiêu Chiêu rồi sao? Tôi có hoa mắt không đấy? Các người chắc chắn không nhầm chứ?]
[Đã xét nghiệm ADN rồi.] Những ngón tay thon dài của Tạ Tấn Diên lướt nhẹ trên màn hình, đôi mắt sắc lạnh bỗng dịu lại khi nhắc đến cháu trai.
[Huhu~] Chàng ca sĩ trẻ phát ra tiếng than thở não nề, ném liên tục những sticker "cún khóc" vào nhóm chat. [Cuối cùng cũng tìm được Chiêu Chiêu rồi, tôi đã nói là thế nào cũng tìm được mà, huhu.]
[Tìm thấy ở đâu vậy? Cậu nhóc có khỏe không?] Chuỗi tràng hạt trên cổ tay trắng ngần của Hồ Lĩnh Sinh khẽ cọ vào mặt bàn gỗ cổ kính.
Một tay anh ta sắp xếp kinh văn chép tay và bản dập từ bia đá ban ngày, tay còn lại bấm nút ghi âm, giọng nói trong trẻo mà lạnh nhạt vang lên.
Tạ Tấn Diên chỉ đáp ngắn gọn là "vẫn ổn", không nhắc gì đến Giang Chi Ngộ, chỉ nói rằng cháu được một người tốt bụng ở vùng núi nhận nuôi và chăm sóc, sau đó đã tìm được đường về nhà họ.
[Vậy tôi phải về nước ngay thôi.] Là con một trong gia đình, Kỳ Diệm đã lớn lên cùng những người bạn này và có tình cảm sâu đậm với họ.
Đối với anh ta, những người bạn thân từ thuở nhỏ chính là anh em ruột thịt, đặc biệt là anh Tạ - người luôn đối xử với anh ta như em trai ruột của mình.