"Lời gì vậy?" Giang Chi Ngộ không hiểu.
Tạ Tấn Diên nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông chỉ trong chưa đầy một ngày đã từ đối tượng một đêm biến thành cha nuôi của đứa cháu trai mà hắn yêu thương nhất.
Dù khoác trên mình bộ đồ vải thô sơ nhưng không thể che giấu được vẻ thanh tú của gương mặt, đôi mắt trong veo dưới ánh đèn dịu nhẹ như những vì sao lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ sau nhà.
Hắn để ánh mắt dừng lại trên đôi mắt long lanh như sao rơi xuống hồ kia.
"Chuyện tối qua là một sự cố, lúc đó tôi có chút vấn đề, không kiểm soát được..."
Hắn ngập ngừng một lúc, giọng nói dịu đi: "Nên cậu muốn thế nào cũng được, trợ lý của tôi sẽ trao đổi với cậu. Còn với những người khác, đặc biệt là trước mặt ba mẹ tôi, xin anh đừng nói lung tung, một chữ cũng không được nhắc đến."
"À." Giang Chi Ngộ ngớ người một lúc, mãi sau mới hiểu chuyện mà chú của Chiêu Chiêu nói đến là gì: "Anh yên tâm, tôi sẽ không nói bậy đâu, xảy ra chuyện như vậy với một người đàn ông, tôi cũng thấy khá xấu hổ."
Xấu hổ?
Nét mặt Tạ Tấn Diên thay đổi.
"Cậu nói vậy là có ý gì?"
"Không có gì."
Giang Chi Ngộ xách chiếc túi đựng quần áo lên, vòng qua người đàn ông, cố không chạm vào bộ vest đắt tiền của hắn.
"Tôi sắp đi đây, cảm ơn cả nhà đã tiếp đãi tối nay, mong là sau khi tôi đi các vị sẽ chăm sóc tốt cho Chiêu Chiêu."
Cổ tay bị nắm chặt.
Tạ Tấn Diên vô thức siết chặt cổ tay trắng ngần của cậu: "Cậu vẫn chưa nói rõ câu vừa rồi có ý gì, còn nữa, cậu nói muốn rời đi?"
"Đúng vậy." Giang Chi Ngộ quay đầu lại, chớp mắt ngơ ngác: "Tôi đã đưa Chiêu Chiêu về với nhà các vị rồi, còn ở lại đây làm gì nữa?"
"Ba ơi, ba không cần con nữa sao?"
Câu nói vừa dứt, một giọng nói ủy khuất vang lên, Tạ Tầm Chiêu chạy mấy bước đến trước mặt Giang Chi Ngộ, phía sau là Tạ phu nhân đã nghe quản gia Triệu nói cha nuôi của Chiêu Chiêu muốn rời đi.
Giang Chi Ngộ giật cổ tay ra khỏi lòng bàn tay Tạ Tấn Diên, nhìn về phía đứa trẻ tuy không có quan hệ huyết thống nhưng lại là người thân duy nhất của cậu trên thế giới này, ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu bé, trên mặt lộ rõ vẻ không nỡ.
"Chiêu Chiêu à, ba không phải không cần con, mà là bây giờ con đã về bên cạnh người thân thật sự của mình rồi, ba cũng phải về sống cuộc sống của ba."
"Ba không thể ở cùng chúng con sao?" Tạ Tầm Chiêu nắm chặt tay cha nuôi, đôi mắt như chú cún con đáng thương nhìn cậu.
"Đúng đấy, Chi Ngộ à, cậu không cần vội về." Tạ phu nhân phía sau lên tiếng.
Trong lòng bà vô cùng biết ơn ân nhân đã đưa cháu trai về, qua nửa ngày tiếp xúc, bà cũng rất thích tính cách chân thành, điềm đạm của cậu thanh niên xinh đẹp này, đang định lát nữa bàn bạc với chồng và con trai xem nên báo đáp cậu thế nào, làm sao có thể để cậu cứ thế rời đi được.
"Bây giờ đã muộn rồi, cậu một mình ra ngoài cũng không tiện. Cậu không phải nói nhà cũ bị lũ lụt cuốn trôi sao? Vậy về nhà cậu ở đâu?"
"Tôi..." Giang Chi Ngộ nghẹn lời trước câu hỏi.
Đây đúng là vấn đề mà cậu cần phải suy nghĩ tiếp theo.
Nguyên chủ và Chiêu Chiêu vốn sống nương tựa vào nhau, trận mưa bão đó không chỉ cuốn trôi ngôi nhà duy nhất họ có mà còn cướp đi sinh mạng của người chủ cũ.
Giang Chi Ngộ vật lộn tỉnh dậy trong thân thể giống hệt mình này, cảm kích vì nguyên chủ đã cho cậu cơ hội được tái sinh, nên đã coi Chiêu Chiêu như con ruột của mình, chăm sóc cậu bé và giúp đứa trẻ tìm về với gia đình thật sự.
Thế nhưng, nếu lúc này quay về, quả thật chẳng có nơi nào để trú ngụ cả.
"Thế này đi, Chi Ngộ à." Tạ phu nhân dường như nhìn ra khó khăn của cậu, dịu dàng khuyên nhủ: "Nhà chúng tôi còn nhiều phòng trống, trong thời gian Chiêu Chiêu mất tích may mắn có cậu nhận nuôi và chăm sóc, gọi cậu một tiếng cha nuôi thì cậu cũng như nửa người con của chúng tôi rồi. Hay là cậu ở lại nhà chúng tôi đã, chuyện sau này tính sau, cậu thấy thế nào?"
"Thế này... liệu có phiền các vị quá không?" Giang Chi Ngộ ngập ngừng hỏi.
Tạ phu nhân mỉm cười: "Sao lại phiền chứ, cậu ở lại thì chúng tôi còn mừng không kịp, làm sao có thể thấy phiền được? Huống hồ Chiêu Chiêu cũng không nỡ xa cậu, cậu cứ xem như ở lại để bầu bạn với nó. Nhà chúng tôi vắng vẻ đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng có chút nhộn nhịp rồi."
Nói xong, bà quay sang nhìn về phía con trai đang đứng im lặng với gương mặt u ám không rõ vì sao, giọng nghiêm khắc: "A Diên, con còn đứng trơ ra ở cửa làm gì thế? Chi Ngộ muốn đi mà con cũng không giữ lại, lúc ăn cơm cũng chẳng thèm nói chuyện với cậu ấy, con đối xử với ân nhân của nhà mình như vậy đó hả?"
Tạ Tấn Diên: "..."
"Con cũng vừa mới biết cậu ấy muốn rời đi."