Chương 16

Tạ lão gia ẩn cư sau núi, suốt ngày chỉ làm bạn với đồ cổ.

Còn tổng giám đốc trẻ tuổi họ Tạ cũng thường xuyên ở lì trong công ty.

Biệt thự từng ồn ào náo nhiệt một thời đã chìm vào tĩnh lặng.

Nhưng hôm nay đã khác, vì sự trở về của cậu chủ nhỏ, căn biệt thự rộng lớn vắng lặng giờ đã sống lại với sinh khí mới.

Tạ phu nhân mời Giang Chi Ngộ ngồi xuống, ánh mắt nhìn đứa cháu trai bên cạnh rồi lại nhìn cảnh tượng cả nhà đoàn tụ trước mắt, khóe mắt bất giác lại ươn ướt, cảm giác như mình đang trong mơ vậy.

Giang Chi Ngộ ngồi xuống chiếc ghế dài trước bàn ăn với vẻ không được tự nhiên cho lắm, phần vì đau.

Ban đầu cậu định đưa Tầm Chiêu về nhà họ Tạ rồi sẽ rời đi, nhưng phu nhân và Tạ lão gia khăng khăng giữ cậu ở lại ăn tối, nói còn nhiều chuyện về Tầm Chiêu muốn hỏi cậu.

Giang Chi Ngộ thấu hiểu tấm lòng thương cháu của hai vị cao niên, dưới tình thế khó từ chối đành định bụng ăn xong bữa tối rồi sẽ đi.

Cả nhà quây quần bên bàn ăn, nhà họ Tạ tuy là danh môn thế gia, cơ nghiệp trăm năm, nhưng không hề có chút kiểu cách, ngay cả lúc dùng bữa cũng không có nhiều quy tắc, ngược lại rất thân thiện ấm áp.

Tạ phu nhân liên tục gắp thức ăn vào bát Giang Chi Ngộ.

"Không biết khẩu vị của cháu thế nào, chỉ kịp bảo nhà bếp làm vội mấy món Nam, hy vọng cháu ăn quen."

"Cảm ơn phu nhân, rất ngon ạ." Lần đầu tiên được tiếp đãi nồng hậu như vậy, Giang Chi Ngộ có chút bối rối.

Thật không ngờ Chiêu Chiêu có người chú tính khí quái gở như vậy, trong khi ba mẹ của hắn lại tốt bụng đến thế.

Cả nhà từ quản gia Triệu đến người làm đều đối xử với cậu vô cùng thân thiện.

Cậu chậm rãi đưa đũa gắp món ăn mà phu nhân đã gắp cho mình, ánh mắt lén lút liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện.

Từ lúc vội vã chạy về nhà đến giờ, hắn hầu như không nói gì, ngoài vài câu cảm ơn kiểu "cảm ơn đã giúp tôi đưa con của anh chị về" thì chẳng thêm lời nào khác.

Thực ra nói thêm cũng lạ lắm.

Ít nhất đối với Giang Chi Ngộ mà nói, đối diện với người đàn ông mà sáng nay còn trần trụi thức dậy trên cùng một chiếc giường, đêm qua còn có những va chạm thân mật như vậy, cậu thấy quái gở thế nào ấy.

Không biết có phải ánh mắt lén nhìn của cậu quá rõ ràng hay không, đối diện dường như có cảm nhận được, người vốn đang im lặng dùng bữa giữa bàn ăn náo nhiệt bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thẫm nhìn thẳng về phía cậu.

Giang Chi Ngộ vội vàng né tránh, bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, cậu cảm thấy phía sau lại bắt đầu nhói đau từng cơn.

"À phải rồi, Chi Ngộ này, nghe thư ký Tống nói sáng nay cậu tìm được cậu ấy ở khách sạn tổ chức sinh nhật Tinh Nhược, rồi mới kể chuyện về Chiêu Chiêu phải không?"

Tạ phu nhân cả buổi chiều cứ nắm tay Giang Chi Ngộ hỏi han về cuộc sống và những điều xảy ra với cháu trai trong ba năm qua, giờ mới nhớ ra nội dung cuộc điện thoại báo cáo của thư ký Tống.

"Vâng ạ, nhưng thực ra tối qua..."

"Ba, mẹ." Tạ Tấn Diên vốn ít nói bỗng lên tiếng: "Ba mẹ đã hỏi Giang tiên sinh cả buổi chiều rồi, có nên để cậu ấy nghỉ ngơi một chút không?"

"Con nói phải." Tạ phu nhân nghe con trai nhắc nhở, mỉm cười ngượng ngùng: "Tại mẹ quá vui mừng nên cứ muốn hỏi thêm về Chiêu Chiêu. Chi Ngộ à, cậu ăn nhiều vào nhé, cậu là ân nhân của nhà họ Tạ chúng tôi, đừng khách sáo."

Giang Chi Ngộ lắc đầu: "Bà đừng nói vậy, thưa phu nhân. Bà có gì muốn hỏi cứ hỏi ạ."

"Được, được." Đôi mắt Tạ phu nhân cong lên như vầng trăng khuyết.

Đó là bữa cơm tối đầm ấm nhất của nhà họ Tạ trong ba năm qua.

Ăn xong, Giang Chi Ngộ hỏi quản gia Triệu hành lý của mình để ở đâu, cậu định tranh thủ lúc trời chưa quá muộn rời khỏi nhà họ Tạ, về khách sạn ngủ một đêm rồi ngày mai sẽ rời khỏi Bắc Thành, trở về quê.

Vì thế, cậu đã thay bộ đồ mà thư ký Tống mang đến cho sáng nay trong phòng khách.

Bộ vest được may đo tỉ mỉ kia nhìn là biết giá trị không hề nhỏ, Giang Chi Ngộ vốn là người thật thà chất phác, không thích chiếm tiện nghi của người khác.

Hơn nữa bộ đồ đắt tiền như vậy vạn nhất bị bẩn hay hỏng thì cậu cũng không đền nổi.

Thay lại chiếc áo sơ mi vải bông gai thoải mái của mình, Giang Chi Ngộ mở cửa phòng khách, chuẩn bị chào tạm biệt Chiêu Chiêu cùng Tạ phu nhân và Tạ lão gia.

Vừa mở cửa, cậu đã thấy một bóng dáng cao lớn chắn ngay trước cửa.

Giang Chi Ngộ sững người, nhận ra người đến: "Chú của Chiêu Chiêu? Sao anh lại ở đây?"

Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Tấn Diên càng thêm u tối dưới màn đêm tĩnh mịch, ánh mắt dừng lại vài giây trên bộ quần áo mộc mạc mà cậu không biết đã thay từ lúc nào, rồi lại liếc nhìn chiếc túi vải kẻ sọc nhàu nhĩ bên chân cậu, giọng nói trầm đυ.c: "Tôi có vài lời muốn nói với cậu."