Chương 22

Hẳn là phải hơi hướng ngọt, mang mùi trái cây thanh mát dịu dàng, lẫn chút hương gỗ của rượu sồi, đó chính là mùi brandy quen thuộc.

Brandy...

Không đúng!

Khương Di bất chợt rùng mình, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cô giật mình thoát khỏi dòng tưởng tượng kinh khủng kia, nhìn lại người trong gương, không biết từ khi nào, hình ảnh phản chiếu trong đó đã không còn là Lương Vĩnh Bình.

Cô vô thức đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập loạn.

Nhưng đó không phải nhịp đập của nhân vật... mà là nhịp tim thật của Khương Di.

Cô sững người vài giây, sau đó vội vàng lắc mạnh đầu.

Nguy quá! Suýt nữa cô đã mạo phạm Yến Duy rồi.

Nhưng tin tốt là, ít nhất lúc này... cô thật sự cảm nhận được cảm giác nhập vai.

Chợt trong đầu Khương Di lóe lên một ý nghĩ vừa ngớ ngẩn vừa buồn cười.

Không biết mỗi khi Yến Duy đọc kịch bản, thấy cái tên “Lương Vĩnh Bình”, trong đầu cô ấy có hiện lên gương mặt của mình không?

Trời vừa hửng sáng.

Hôm nay đoàn phim phải khởi hành sớm.

Khương Di ngồi trên xe, vừa uống cốc sữa đậu nành Triệu Giai ép cho, vừa giở kịch bản đọc lại.

Thấy cô hôm nay có vẻ sáng sủa hơn, Triệu Giai trêu: “Em cũng kỳ thật đấy. Diễn viên khác mà nghe được mình sắp đóng cảnh hôn với Yến Duy, chắc phải mừng đến phát điên. Còn em thì ngược lại, hôm quay thì ủ rũ, giờ biết tạm hoãn cảnh đó thì lại tươi tỉnh ngay.”

Thông báo đổi lịch quay là tin nhận từ nửa đêm hôm qua.

Không rõ Tưởng Cừ suy nghĩ thế nào, có lẽ là thấy cần điều chỉnh nên tạm dời cảnh hôn và quay trước những cảnh tiếp xúc khác.

Buổi sáng, Khương Di còn nhìn thấy tin nhắn riêng Tưởng Cừ gửi cho cô lúc ba giờ sáng: [Đã chọn cô, tức là tôi tin cô có thể làm được. Cho cô thêm chút thời gian, hy vọng cô có thể trả lại cho tôi một Lương Vĩnh Bình đúng nghĩa.]

Khương Di nghĩ, có lẽ hôm qua diễn quá tệ thật, nên với tư cách là đạo diễn kiểm soát toàn cục, bà ta không muốn để đoàn phim phải ngưng lại vì cô, nên mới quyết định cho cô thêm thời gian chuẩn bị.

Vì thế, dù sáng nay tâm trạng cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng khi ý thức rằng nguyên nhân đều do mình... cảm xúc tiêu cực ấy lại hóa thành động lực.

Và đó chính là lý do khiến Triệu Giai tưởng là cô “đầy sức sống”.

Khương Di còn chưa kịp đáp lại lời trêu của cô ta thì điện thoại rung lên.

Nhìn tên người gọi, cô nhoẻn miệng cười thoải mái: “Mẹ yêu gọi.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng, chan chứa nụ cười của Khương Hữu Thư:

“Bé yêu, con lên xe rồi chứ? Ăn sáng chưa?”

“Rồi ạ. Sao mẹ gọi sớm vậy?”

“Không gọi cho con thì gọi cho ai được nữa?”

“Biết rồi biết rồi. Mà sao, có chuyện gì hả mẹ?”

Cô hiểu mẹ mình quá mà, Khương Hữu Thư mà gọi sớm thế này, chắc chắn có chuyện.

Giọng của mẹ cô nghe rất vui: “Không có gì to tát, chỉ là mẹ muốn nói nếu con bận thì thôi, nhưng nếu có thời gian thì ghé thăm dì Mạc một chút nhé. Bà ấy vẫn cứ nhớ đến hai mẹ con mình đó. Tối qua còn gọi cho mẹ hỏi sao con mãi không qua chơi.”

Khương Di ngậm ống hút sữa đậu, đáp nhanh:

“Vâng, con sẽ qua thăm nếu rảnh. À, dạo này Khương Hộ có về không ạ?”

Cô cố tình đánh trống lảng, muốn hướng câu chuyện sang “người con gái bất hiếu khác” của nhà họ Khương.

Quả nhiên, Khương Hữu Thư thở phì ra giận dỗi:

“Nó về làm gì! Cứ ở chung với cái gara sửa xe của nó đi cho rồi!”

Khương Di cười hì hì nịnh nọt:

“Thôi mà mẹ, người ta đang yêu đó, bận rộn cũng phải thôi.”

Đầu dây bên kia im vài giây, rồi giọng mẹ cô chậm rãi vang lên:

“Đừng có đánh trống lảng. Dù con bé kia có không nghe lời, con cũng đừng học theo.”

Khương Di: “... Úi, nay mẹ phản ứng nhanh ghê, đúng là mẹ con ruột mà!”

Khương Hữu Thư vẫn nỡ không mắng cô, cuối cùng vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ:

“Nếu con thật sự không muốn đến, thì tối thiểu cũng phải giữ phép tắc. Gọi một cuộc điện thoại cho người ta cũng được.”

“Không phải con không muốn, chỉ là...”

“Nghe nói rồi, mẹ cũng mới biết, cô bé hồi trước lúc nào con cũng đi theo gọi chị gái chị gái, hóa ra chính là Yến Duy trên TV. Nhưng bây giờ người ta là minh tinh rồi, các con lại bao nhiêu năm không gặp, chắc chắn không thể như xưa nữa. Dù quan hệ có xa cách, cũng là bình thường thôi. Nhưng dì Mạc đã đối xử tốt với con, con phải biết lễ nghĩa.”

Khương Hữu Thư lại nhấn mạnh thêm một lần.

Khương Di gần như sắp cắn nát ống hút sữa đậu nành. Chính cô cũng không nhận ra chỉ cần nhắc đến Yến Duy, não cô sẽ lập trở nên cực kỳ tập trung.

“Con biết rồi. Chỉ là con nhớ dì Mạc chẳng ở khu đó bao lâu đã chuyển đi, không ngờ bà vẫn còn quan tâm đến con như vậy... Thật ra, con chẳng còn nhiều ấn tượng về bà ấy nữa.”

“Có lẽ bà ấy quý con thôi. Hồi đó nhà mình cũng từng giúp họ. Thật ra, dì Mạc khổ lắm, mà Yến Duy hồi nhỏ cũng khổ...”