“Thôi ạ.” Khương Di nói.
Với một đạo diễn lớn như Tưởng Cừ, những người có mối quan hệ cũng phải xếp hàng để gặp. Triệu Giai muốn để cô gặp được bà ta còn khó hơn lên trời, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu thiệt thòi. Cô nói: “Vai diễn em thử vai cũng rất đặc sắc, em sẽ nghiên cứu kỹ một chút, chắc chắn sẽ thể hiện tốt. Hơn nữa, chị xem em có thể đóng phim 18+ được không? Em còn chưa từng đóng cảnh hôn nữa là!”
“Diễn nhiều rồi sẽ quen? Vai phụ của em không phải cũng có một hai giây cảnh nóng sao? Sợ gì chứ?”
“... Không phải, chị đừng có nói phim người ta như phim người lớn thế được không? Phim của đạo diễn Tưởng chỉ hơi trần trụi và gợi cảm một chút.” Khương Di sửa lại.
“Rồi rồi rồi, kịch bản mà ảnh hậu chọn đương nhiên có lý của cô ấy. Đến lúc đó chị tìm lời thoại của vài nhân vật khác cho em học thuộc mấy câu, biết đâu được?”
Khương Di gật đầu: “Em sẽ học thuộc chăm chỉ, còn chuyện đi cửa sau thì chị đừng tìm nữa.”
“Được rồi, em tưởng cửa sau dễ tìm lắm chắc.”
Đôi khi, Khương Di khiến Triệu Giai có cảm giác rằng người này quá buông xuôi và khoáng đạt, thực sự không phù hợp với ngành nghề cá lớn nuốt cá bé này. Nhưng trên người cô lại có một sức mạnh khó tả, khiến người ta tin rằng cô nhất định sẽ thành công.
Triệu Giai lấy máy tính bảng ra đưa cho cô.
“Tuy chị tin em có thực lực, nhưng lần này em thử vai cảnh nóng, đối với em mà nói thì khá xa lạ, chị vẫn tìm mấy đoạn video cho em tham khảo.” Cô ta dừng lại một chút rồi nói: “Của Yến Duy đấy, chắc là em sẽ xem vào hơn.”
Khương Di: “...” Chậc, nói cái gì vậy trời?
Cô nhận máy tính bảng, lại nghe Triệu Giai hỏi: “Đúng rồi, lát nữa em đến nhà chị gái hàng xóm kia rồi có về khách sạn không?”
“Về chứ... là mẹ em không yên tâm em cứ ở khách sạn mãi, nói dù sao thì các hoạt động gần đây đều ở Hoài Thành, muốn em tạm thời ở nhờ bên đó, nhưng làm sao em mặt dày được chứ?”
Huống hồ cô và chị gái đó đã bao nhiêu năm không gặp rồi.
“Cũng phải, vậy tối có cần đón em không?”
“Không cần. Lỡ như tụi em lâu ngày gặp lại, có quá nhiều chuyện để nói, người ta lại thành tâm giữ em ở lại thì sao?”
“... Được thôi.”
Nói phét xong, Khương Di lấy tai nghe trong túi ra, nói: “Nhưng không biết người ta còn nhớ em không nữa.”
Chị gái hàng xóm chuyển đến vào mùa đông và cũng chuyển đi vào mùa đông. Tuy không gặp nhau nhiều lần, nhưng vào lúc hoàng hôn tuyết rơi, họ đã ngồi cùng nhau trên chiếc ghế lạnh lẽo ven đường, ngắm nhìn người qua kẻ lại, hình ảnh đó thường hiện về trong đầu cô mỗi khi đông đến.
Nhưng người ta chưa chắc đã còn nhớ.
Triệu Giai cảm thấy thật kỳ diệu: “Hàng xóm chuyển đi từ hồi nhỏ mà hai người vẫn còn liên lạc được với nhau.”
Khương Di nói, là mẹ cô và dì hàng xóm đã liên lạc lại với nhau. Dì có hai người con gái, căn nhà ở Hoài Thành là của người chị, còn một người em gái đang học tiến sĩ.
Khương Di: “Nghe nói chị ấy hiện cũng làm trong ngành của chúng ta. Đến lúc đó không chừng có chỗ cần chị giúp đỡ.”
Triệu Giai vỗ ngực: “Chị của em, chị đây bao lo. Người thế nào, lỡ như có tiềm năng không chừng chị còn ký hợp đồng với cô ấy.”
Trước khi đeo tai nghe, Khương Di khen ngợi dựa vào ấn tượng trong ký ức: “Dịu dàng, xinh đẹp, tốt bụng, tốt lắm.”
...
Tai nghe vừa khớp, trong số vài video tham khảo, Khương Di bấm đại vào một cái.
Thực ra mấy ngày trước khi vừa đến Hoài Thành, người em gái đang học tiến sĩ đã đưa cô đến nhà rồi. Hôm qua còn nhắn tin cho cô nói chị gái đã về nhà ngay trong đêm, hỏi cô có muốn đến tụ tập không, vì vậy cô mới định nhân lúc hôm nay còn sớm để qua đó gặp mặt một lần.
Cô rất mong chờ.
Vô cùng mong chờ.
Không biết chị ấy bây giờ trông như thế nào?
Thế giới được cách âm chỉ còn lại tiếng nhạc và tiếng thở dốc đầy ái muội, cô tạm thời gạt bỏ những suy nghĩ khác.
Hình ảnh còn chưa hiện ra, trong đầu đã xuất hiện gương mặt lạnh lùng quyến rũ của Yến Duy, cô bất giác nín thở, tiếp đó là ánh mắt nhập tâm mà mơ màng trong đôi mắt phượng. Những giọt mồ hôi li ti trên chóp mũi, đôi môi đỏ khẽ mở để lộ hàm răng trắng ngần, cứ thế ướŧ áŧ đập vào tầm mắt.
Mái tóc đen xõa tung, vài sợi tóc rủ xuống xương quai xanh, Yến Duy ngẩng đầu, máy quay lia lại gần, những đường gân xanh trên cần cổ thiên nga trắng hồng căng lên, mồ hôi từ đường viền hàm cứ thế nhỏ giọt.
Cô ấy thật ẩm ướt, mềm mại, yếu đuối.
Máy quay lại lia lên, hàng mi run rẩy như vừa tỉnh táo mở ra, mắt Yến Duy quét về phía ống kính, sự nồng nhiệt trong đáy mắt biến mất, chỉ còn lại sát ý lạnh lẽo trần trụi... Trong khoảnh khắc chuyển đổi ánh mắt, sự ẩm ướt ban nãy đột nhiên bị đóng băng.