“Tôi nói thẳng nhé, cô hiểu ý tôi chứ? Cô phải thể hiện được nét mềm yếu trong giới hạn, không thể xoá bỏ hoàn toàn khí chất mạnh mẽ của Lương Vĩnh Bình.”
“Nói trắng ra, cô vẫn đang nhìn người đối diện là Yến Duy nên mới sợ.”
Một câu nói như nhát dao đâm thẳng vào tim.
Tưởng Cừ tiếp tục: “Cô là diễn viên, không phải học sinh. Tôi cũng không có đủ thời gian hoặc năng lượng để ngồi đây giải thích từng cảnh một với cô. Nếu phải làm thế, tôi thà tìm người khác biết diễn hơn. Cô nói xem, có đúng không?”
Lời này đã là chừa cho cô một chút thể diện.
Mặt Khương Di nóng rát như bị tát.
“Xin lỗi đạo diễn...”
“Tôi không cần xin lỗi.”
Tưởng Cừ: “Buổi đọc kịch bản đã xong từ lâu, mà đến giờ cô với Yến Duy vẫn còn quá xa cách. Với địa vị và kinh nghiệm của cô ấy, cô ấy không có nghĩa vụ phải chiều theo hay dẫn dắt mấy diễn viên mới như cô. Cô ấy có thể điều chỉnh cảm xúc hoàn hảo, kể cả khi phóng to mấy vạn lần lên màn ảnh vẫn chẳng hề lộ khuyết điểm. Nhưng cô thì không. Giờ việc cô nên làm nhất là chủ động thân quen hơn với cô ấy, có như vậy nhập vai mới tự nhiên được.”
Tưởng Cừ cho cô nghỉ hai mươi phút điều chỉnh, sau đó quay sang những cảnh khác.
Điều kỳ lạ là kể từ khi không quay cảnh tình cảm hay tiếp xúc gần, Khương Di diễn rất trôi chảy.
Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, hơn sáu giờ tối, cảnh quay trong ngày của Khương Di mới hoàn tất.
Còn cảnh hôn kia đã được dời lại ngày mai.
Khương Di không rời đi ngay.
Cô ngồi vào góc phim trường, mở kịch bản ra xem.
Triệu Giai hiếm khi thấy cô im lặng như thế, liền đến ngồi xuống bên cạnh, nói: “Thật ra cũng bình thường thôi mà. Diễn chung với em là ảnh hậu, đạo diễn Tưởng yêu cầu cao chút cũng đúng thôi. Với lại, bà ấy yêu cầu cao chứng tỏ bà ấy thấy em có tiềm năng.”
Khương Di đáp rất nhỏ: “Là em khiến bà ấy thất vọng rồi... chắc Yến Duy cũng thất vọng... không đúng, chắc là trong dự đoán rồi.”
Cô giơ kịch bản che mặt, rồi hai tay nắm chặt kịch bản đập nhẹ lên trán vài cái.
Triệu Giai xoa xoa đầu cô, vừa cười vừa trêu: “Nếu Yến lão sư không thích em, với năng lực của cô ấy, muốn đổi người là chuyện dễ như bỡn. Nhưng bây giờ chẳng phải em vẫn ngồi đây đóng bình thường sao?”
Khương Di im lặng một lúc, rồi nói nhỏ: “Em muốn ngồi lại nghĩ thêm chút nữa.”
“Về khách sạn nghĩ đi, ở đây gió lạnh.”
“Ở đây... có cảm giác nhập vai hơn.”
Không biết đã qua bao lâu.
“Khương Di.”
Giọng của Tưởng Cừ vang lên, bà ta bước đến.
Khương Di vội đứng dậy, nhưng bà ta phẩy tay ra hiệu cô ngồi yên, rồi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh.
Bà ta nói: “Cảnh buổi chiều cô diễn rất khá, sao tới cảnh tình cảm lại không được nhỉ? Lạ thật. Tôi luôn nói, muốn diễn cho hay thì diễn viên chỉ có hai con đường, một là đưa kỹ thuật lên tột đỉnh, hai là hoàn toàn nhập vai, hòa làm một với nhân vật. Cô nghĩ mình thuộc loại nào?”
Bà ta dừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía xa gọi lớn:
“Ê, Yến Duy, lại đây xíu!”
Khương Di ngẩng đầu.
Cô thấy Yến Duy đang mặc áo gió màu đỏ tía, dáng người cao gầy, mái tóc đen thả ngang vai, gương mặt nhỏ hơn hẳn dưới lớp ánh sáng mờ nhạt, làn da càng trắng bật tông như đang toả sáng giữa bóng tối, gần như mang theo một lớp hào quang tôn nghiêm.
Khi Yến Duy bước đến gần và ngồi xuống cạnh đó, Tưởng Cừ lại nhìn Khương Di, hỏi lại:
“Thế nào, cô thuộc loại nào?”
Khương Di đáp: “Loại thứ hai.”
Tưởng Cừ gật đầu: “Từng yêu ai chưa?”
Khương Di sững lại, ánh mắt hơi liếc sang Yến Duy: “Chưa.”
Tưởng Cừ: “Vậy nên cô chưa từng thực sự trải qua thứ cảm xúc ấy. Những phân cảnh cần sự thân mật, gần gũi, đυ.ng chạm... vì vậy cô mới xử lý khó khăn thế. Thế thì ta phải dùng cách căn bản nhất, phân tích nhân vật từ gốc rễ.”
“Lương Vĩnh Bình là người phụ nữ bị trói buộc trong các quy tắc, còn Tần Thuỷ là kẻ phá vỡ và khai mở, đồng thời cũng là người cứu rỗi.”
“Lương Vĩnh Bình lớn lên trong một gia đình khắc nghiệt, bảo thủ, đầy những quy củ và bạo lực về cả tinh thần lẫn thể xác.”
“Cả vị hôn thê của cô ta cũng là sản phẩm từ kiểu bạo lực ấy.”
“Cô ta không yêu, chỉ thuận theo như một thói quen, hay nói đúng hơn là sự phục tùng bị ép buộc.”
“Nhưng khi Lương Vĩnh Bình ở bên Tần Thuỷ, cô ta dần nhận ra hôn nhân hay gia đình không phải là toàn bộ cuộc đời.”
“Chính nhận thức đó mở ra bước chuyển biến từ tình cảm đến thân thể.”
“Khi cô ta ý thức được mình có tình cảm với Tần Thuỷ, thứ cô ta cảm nhận trước hết không phải là hạnh phúc, mà là tội lỗi và sợ hãi.”
“Cô ta sợ, cô ta muốn chạy trốn, nhưng trong sâu thẳm, cô ta khát khao chính sự đeo bám và ép buộc đó của Tần Thuỷ.”
“Cô ta vừa hoảng sợ, lại vừa mong chờ được giải thoát.”
“Cho nên, cái gọi là “đấu tranh” ấy, không chỉ là sự lựa chọn cảm xúc, mà còn là can đảm muốn phá l*иg thoát xác.”