Khương Di xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi, đạo diễn.”
Tưởng Cừ không nói thêm gì nữa.
Triệu Giai mang ly nước bước lại, vỗ vai cô, nửa trêu nửa dỗ:
“Không hổ là đạo diễn lớn và ảnh hậu ha, cả hai đều quá chuyên nghiệp rồi. Em thấy sao? Đừng xúc động quá, cứ từ từ thôi.”
“...”
Khương Di cạn lời. Thật ra cô chẳng dám động đậy.
Đừng nói biểu đạt cảm xúc, thậm chí cô thấy mình nên im miệng một thời gian thì hơn.
Cô giơ tay lấy điện thoại trong tay Triệu Giai.
Trong đầu cô chỉ toàn là gương mặt của Yến Duy, hơi nóng từ hơi thở của cô ấy và cảm giác khi đầu ngón tay kia miết nhẹ qua dái tai mình.
Còn chưa chính thức quay mà cô đã cảm thấy không thở nổi.
Triệu Giai tò mò nhìn: “Em làm gì đấy?”
Khương Di cúi đầu, nhỏ giọng:
“Em xem... nếu bây giờ bỏ chạy, em có trả nổi tiền bồi thường hợp đồng không.”
Triệu Giai: “?”
Khương Di từng nghĩ, nếu có một ngày được đóng phim chung với Yến Duy, chắc cô sẽ vui mừng đến phát điên, đến mức nằm mơ cũng cười tỉnh giấc.
Nhưng đến khi thật sự đứng trước khoảnh khắc đó, cô chẳng thể nào nặn ra nổi một nụ cười.
Sau ba lần NG, trong mắt Tưởng Cừ đã xuất hiện thất vọng.
Khương Di đứng trước gương phòng vệ sinh, cố gắng rút bỏ hết cảm giác thất bại ra khỏi người mình.
“Chỉ là một cảnh hôn thôi mà, đâu phải làm chuyện gì khác? Sao mày lại không làm nổi hả Khương Di?”
Phải chăng vì người cô đóng cùng chính là Yến Duy?
Hay bởi vì cô hiểu người đó quá rõ, nên mới không thể nhanh chóng bước vào thế giới của Lương Vĩnh Bình?
Bởi vì người đầu tiên cô nhìn thấy luôn là Yến Duy, chứ không phải Tần Thuỷ sao?
Khương Di thở hắt ra.
Khương Di, mày đúng là quá không chuyên nghiệp.
Sau khi tự mắng mình một trận, cô rửa mặt, chỉnh lại hô hấp, sau đó bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Không ngờ vừa mở cửa, người đầu tiên cô gặp lại chính là Yến Duy.
Cô vẫn chủ động cất lời chào: “Yến lão sư.”
Yến Duy vẫn chỉ gật đầu nhẹ, sau đó lướt qua Khương Di, đi thẳng về phía nhà vệ sinh của Omega.
Khương Di chậm rãi xoay người lại.
Dù câu này cô đã nói rất nhiều lần, thậm chí chẳng muốn phải nói thêm nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: “Xin lỗi Yến lão sư, đã khiến cô vất vả rồi.”
Yến Duy dừng bước.
Trong hai giây im lặng ấy, Khương Di không biết cô ấy đang nghĩ gì, chỉ là ánh mắt kia, không hiểu sao khiến tim cô đập loạn, toàn thân căng cứng.
Cô còn tưởng Yến Duy sắp nói điều gì đó với mình, nhưng cuối cùng, cô ấy chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Khi Khương Di trở lại phim trường, chẳng bao lâu Yến Duy cũng quay lại.
Không biết có phải ảo giác hay không, Khương Di cảm thấy mùi brandy trên người Yến Duy thoang thoảng nãy giờ, giờ lại đậm hơn một chút.
“Các bộ phận chuẩn bị, cảnh một, máy hai, lần bốn!”
Theo tiếng hô của kịch vụ, giọng của Tưởng Cừ vang lên: “Action!”
Khương Di đứng ở cửa, đây là lần thứ ba cô trong vai Lương Vĩnh Bình chạy trốn khỏi cánh cửa này.
Tần Thuỷ chặn Lương Vĩnh Bình ngay cửa, cô ấy tiến lại gần, nở nụ cười hỏi:
“Vậy nên cô nghĩ rằng bây giờ ở bên tôi, là đang phản bội sao?”
Lương Vĩnh Bình tránh bàn tay đang xoa nhẹ dái tai mình: “Tôi không có.”
Tần Thuỷ gần như áp sát vào người cô, mùi hương hoa hồng ấy là mùi sữa tắm của đối phương, Lương Vĩnh Bình từng ngửi thấy nhiều lần, là những lần sau khi Tần Thuỷ tắm xong và đến tìm cô.
Rồi cô nghe giọng Tần Thuỷ dịu dàng cất lên: “Lâu rồi cô không gọi tôi là chị gái nhỉ.”
Tần Thuỷ nói, chỉ cần cô gọi một tiếng, đối phương sẽ buông ra ngay.
Lương Vĩnh Bình hé môi, nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt cô đột nhiên bị bóng tối bao phủ.
Tần Thuỷ nói: “Gọi tôi đi.”
Ngay khoảnh khắc Tần Thuỷ gần như đã áp sát đến cực hạn...
Tưởng Cừ lại một lần nữa hô: “Cắt!”
Khương Di thấy rất rõ ánh mắt Yến Duy thay đổi: Từ nồng nhiệt đến điềm tĩnh, từ dịu dàng đến lạnh nhạt, tất cả liền mạch đến mức hoàn mỹ.
Không ngoa chút nào khi nói rằng đó là thần thái nhập vai tuyệt đối.
Và cô hiểu ra đây chính là khoảng cách giữa mình và Yến Duy, một khoảng cách lớn đến choáng ngợp.
Tưởng Cừ đặt bộ đàm xuống, sắc mặt hơi khó coi.
Bà ta phất tay, lần này không nhìn Khương Di: “Hôm nay cảnh này tạm dừng, đổi cảnh khác đi.”
Khương Di đứng yên ở đó, lặng lẽ cảm nhận ánh mắt phức tạp từ mọi người xung quanh, rồi cúi đầu rời khỏi “căn phòng của Tần Thuỷ”.
Cô lấy hết can đảm đi thẳng đến chỗ Tưởng Cừ.
Cô biết vấn đề nằm ở mình, không chỉ là vì cảnh hôn hay sự tiếp xúc, mà là trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy xa lạ và lạc lõng với chính vai diễn của mình.
Tưởng Cừ hít sâu một hơi, nói: “Vấn đề lớn nhất là cô chưa nắm bắt được diễn biến tâm lý và cảm xúc của Lương Vĩnh Bình. Ánh mắt của cô quá mềm, quá yếu. Mặc dù trong bối cảnh phim này không phân chia AO, nhưng xét cả về cảm xúc lẫn chủ động cơ thể, Lương Vĩnh Bình luôn là người ở thế chủ đạo còn Tần Thuỷ mới là người chịu sự chi phối.”