Hoài Thành nổi tiếng là thành phố có các khu phim trường lớn.
Hai ngày nay, Triệu Giai vẫn đang liên hệ các đoàn phim khác cho dự án mới, vì vậy hai người họ tạm thời ở lại đây.
Tiện thể, họ cũng chờ kết quả của “Mùa xuân”.
Dù tâm lý Khương Di có tốt đến đâu, cô vẫn không thể mù quáng tự tin.
Mấy ngày trôi qua, hy vọng được chọn vào vai Lương Vĩnh Bình gần như đã tắt hẳn.
Vai nữ thứ hai đó đừng mong đến lượt cô, chi bằng yên tâm diễn cho tốt vai nhỏ ban đầu.
Đêm qua, cô thức khuya đọc lại các kịch bản khác nên ngủ muộn.
Không ngờ sáng sớm lại bị tiếng rung điện thoại đánh tỉnh.
Vừa nhìn thấy tên người gọi, cô thoáng tỉnh táo, vội ngồi bật dậy: “Alo, dì Mạc?”
Ở đầu dây bên kia, giọng Mạc Vân vang lên, vừa ôn hòa vừa pha chút vui vẻ: “Di Di à, dì không làm phiền con chứ?”
Khương Di luống cuống đáp: “Không, không ạ, dì Mạc, có chuyện gì sao ạ?”
Không hiểu vì sao, cô bỗng thấy hơi căng thẳng.
Mạc Vân nói: “Hôm nay con có bận gì không? Qua nhà dì ăn cơm nhé.”
Khương Di theo phản xạ định từ chối: “Con... con e rằng...”
“À, mẹ con bảo hôm nay con được nghỉ mà. Nói con thích ăn cá nên sáng nay dì đi chợ mua sẵn cá trê đen, chuẩn bị nấu canh cho con tẩm bổ. Không gấp đâu, trước bữa trưa sang là được.”
Khương Di câm nín.
Trời đất ơi, mẹ ơi, nhiệt tình quá rồi đó! Con gái nhà mẹ cứ đi ăn ké nhà người ta?
Cô đành bịa tạm: “Dì ơi, thật ra con đã hẹn ăn trưa với bạn rồi, chắc không tiện đâu ạ.”
Mạc Vân đáp ngay: “Vậy thì dẫn bạn con theo luôn, nhà dì chỉ có mỗi mình dì thôi.”
“...”
Khương Di hơi do dự, rồi hỏi: “Thế... còn Yến lão sư thì sao ạ?”
Mạc Vân cười: “Nó nào có về đâu, nó ăn ở ngoài. Dì gửi địa chỉ cho con nhé.”
Khương Di đành chịu thua.
Mẹ cô sau đó còn gửi thêm một danh sách quà tặng, dặn cô mang theo cho lịch sự.
Cô nghĩ lại lần trước được người ta giúp đỡ, lần này sang đáp lễ cũng đúng thôi.
Huống chi Yến Duy không có ở nhà, vậy thì càng tốt, chẳng cần gượng gạo.
Vậy là Khương Di ăn mặc chỉnh tề rồi ra ngoài.
Ngôi nhà lần này không gần căn hộ lần trước, mà ở khu biệt thự.
Căn biệt thự nằm sâu trong con đường yên tĩnh, có cổng sắt sơn đen, tường bao quanh, dưới tường trồng đầy hồng leo, xen giữa là những đóa hoa xanh nhỏ mà cô không biết tên.
Mạc Vân nhiệt tình ra đón, vừa trách yêu cô xách nhiều đồ, vừa nắm tay cô, kéo cô đi vào trong.
Phong cách ở đây hoàn toàn khác bên chỗ Yến Duy.
Căn biệt thự sử dụng nhiều chất liệu gỗ tự nhiên, ánh sáng và màu sắc đều theo tông ấm.
Tấm thảm màu lạc đà trải giữa phòng khách, toàn bộ không gian toát lên cảm giác ấm áp và dễ chịu.
Đặt đồ xuống, Mạc Vân vội đi vào bếp: “Con tự ngồi nhé, dì còn đang nấu dở.”
“Vâng ạ, có gì cần con giúp không?”
“Không cần đâu, sắp xong rồi.”
“Vâng ạ.”
“Yến Duy ở sau vườn, con có thể ra nói chuyện với nó một lát.”
“Vâng... hả?”
Khương Di xịt keo.
Mạc Vân quay đầu lại, nói thêm:
“Chả biết sao hôm nay nó lại qua đây nữa.”
... Chả biết sao ư, dì ơi, sao có thể chả biết được chứ?
Chẳng phải vì tin lời dì con mới đến đây sao!
Khương Di đứng đực ra vài giây.
Thấy cô không nhúc nhích, Mạc Vân tưởng cô không tìm được đường, lập tức chỉ dẫn tận tình: “Rẽ trái đi thẳng, có một cánh cửa kính, bước ra đó là tới.”
Khương Di: “... Vâng.”
Cô mất đúng năm, sáu phút mới đi đến cửa kính, nếu đi chậm hơn chút nữa, chắc rùa cũng có thể vượt hai vòng.
Ánh nắng xuân dịu dàng, trời quang và ấm áp, từ cửa kính có thể thấy một góc vườn hoa rực rỡ cùng thảm cỏ xanh mướt.
Cô đứng ở ngưỡng cửa, trong lòng vẫn đang nghĩ...
Nếu Yến Duy nhìn thấy mình, chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình cố tình bám theo.
Nhưng mà, đã đến tận đây rồi, lùi lại cũng không được, sớm muộn gì hai người vẫn phải chạm mặt thôi.
Vậy khi gặp, phải nói gì mới đúng?
Đang mải nghĩ, ánh sáng trên cánh cửa kính bỗng tối đi một chút... có bóng người che mất nắng.
Tim Khương Di đập mạnh, cô ngẩng đầu, nhìn thấy người bên ngoài đang nhìn thẳng vào mình qua lớp kính.
Ánh mắt của Yến Duy lạnh lẽo khiến Khương Di nhất thời thấy lúng túng.
May mà đối phương nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Cửa mở từ bên ngoài, Khương Di theo phản xạ lùi một bước tránh đường, làn gió ngoài kia khẽ ùa vào mang theo hương khí của người phụ nữ kia.
Khương Di nén hơi thở, lễ phép lên tiếng:
“Chào chị, Yến lão sư.”
Yến Duy liếc nhìn cô, gật đầu nhẹ, sau đó bước ngang qua, rõ ràng không có ý định muốn trò chuyện.
Ánh nắng lại chiếu thẳng lên mặt Khương Di.
Cô nhìn theo bóng lưng Yến Duy, lấy hết can đảm gọi: “Yến lão sư, em... có thể hỏi chị một câu được không?”
Yến Duy dừng lại, quay đầu lại, ánh mắt lần nữa dừng trên người cô, tựa như im lặng ra hiệu nói đi.