Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Muội Như Châu Ngọc, Huynh Như Lang Hổ

Chương 7: Dấu vết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng quát tháo vọng lại từ xa.

"Đừng nhìn nữa, chúng ta không thoát được đâu." Người nói chuyện ngay trước mặt nàng, giọng nói rất suy yếu: "Ta bị bắt đến đây đã bốn ngày rồi mà chưa từng được ăn gì cả, chỉ thỉnh thoảng mới được uống chút nước."

Qua thật lâu sau, Trinh Uyển khẽ hỏi: "Tất cả thôn dân đều ở đây sao?"

Người nọ lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng cổ họng quá khô, người quá yếu nên không nói được.

"Còn một nhóm người bị giam ở chỗ khác." Một ông lão bên cạnh nói: "Nhưng không biết còn sống hay không. Bọn họ bị bắt đến đây trước để làm việc cho Đồ Nỗ. Khi chúng ta bị bắt đến còn thấy có người chết vì kiệt sức..."

Trinh Uyển im lặng một lúc rồi nói: "Mọi người sẽ sống mà ra khỏi đây."

Nàng đã để lại dấu vết, chỉ xem có ai phát hiện ra hay không thôi.

-

Mẫn Việt dẫn theo bốn năm người đi trước. Họ men theo con đường mà nguồn tin báo cung cấp, rẽ qua những bụi cây rậm rạp tiến vào rừng sâu.

"Chủ tử, phát hiện có dấu chân ở đây!" Quan Lộ chạy đến báo cáo.

"Chủ tử, bên này cũng có!" Lạc Công Nghi cũng lên tiếng.

Mẫn Việt đứng ở một ngã ba khác, quan sát những dấu chân lộn xộn trên nền đất. Dù đã bị cố tình che giấu, nhưng vẫn có thể thấy đối phương đi rất vội vàng nên dấu vết che đậy khá sơ sài.

Mẫn Việt đứng lên quan sát xung quanh. Nơi này ánh mặt trời gần như không thể xuyên vào được, sương mù lại dày đặc. Nếu không có người dẫn đường thì rất khó phát hiện.

"Giờ phải làm sao ạ?" Quan Lộ sốt ruột. Tìm kiếm bấy lâu, vất vả lắm mới tìm thấy chút manh mối, vậy mà đến lúc quan trọng lại mất phương hướng.

Mẫn Việt không trả lời. Hắn lần theo dấu chân đi một đoạn dài nhưng vẫn không thể phân biệt rõ ràng.

"Chủ tử!" Lạc Công Nghi vội vàng đuổi theo: "Không thể đi sâu vào nữa."

Mẫn Việt cẩn thận quan sát mặt đất, nhìn những dấu chân kia. Chẳng mấy chốc, hắn phát hiện ra trong đám dấu chân lộn xộn có một dãy dấu chân sâu cạn khác thường.

Không, chúng có quy luật. Một sâu một cạn, một sâu một cạn.

Mẫn Việt ngồi xổm xuống nhìn, lại nhìn xung quanh. Hình như dãy dấu chân này cố tình tránh những dấu chân khác, lại cố ý bước sâu bước cạn để tránh bị phát hiện.

Người này cũng khôn khéo đấy. Mẫn Việt đứng dậy, quan sát thấy một chiếc lá bị bẻ gập khác thường trên bụi cây. Sau đó, hắn lại thấy vài chiếc lá tương tự. Chúng nối tiếp nhau theo hướng Tây Nam, giống như dãy dấu chân kia.

Hắn không tin đây là sự trùng hợp.

"Quan Lộ!"

"Có thuộc hạ!"

Mẫn Việt nói: "Ngươi quay lại báo cho Lâm đại nhân, nói chúng ta đã phát hiện dấu vết của Đồ Nỗ, bảo ông ấy hành động theo kế hoạch."

"Tuân lệnh!"

Lạc Công Nghi không hiểu: "Chủ tử, ngài phát hiện ra điều gì ạ?"

Mẫn Việt nhìn về phía bụi cây, khẳng định: "Trong đám người của chúng, có người của ta."

Màn đêm buông xuống. Cửa sắt căn nhà đá bị mở ra. Bọn thổ phỉ cầm đuốc soi một vòng.

Trinh Uyển đưa tay che ánh sáng đột ngột.

Cuối cùng, bọn chúng nhìn chằm chằm vào Trinh Uyển và hai thôn dân khá trẻ khác, rồi thô bạo lôi các nàng ra ngoài: "Đi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »