"Chỉ là hiện giờ Tiểu Xuyên vẫn cần uống thuốc. Dù vào được Hầu phủ cũng chưa chắc có tiền ngay. Nước xa không cứu được lửa gần." Trinh Uyển nói: "Mẫu thân, con định cùng Giang tam ca đến Long Giang mấy ngày. Nghe nói ở đó có hai vị thuốc rất tốt cho bệnh tình của Tiểu Xuyên. Còn chuyện về Hầu phủ, để sau hẵng hay."
"Được được được, cứ theo lời con." Hứa Hoa nghe nói có lợi cho nhi tử thì không chút do dự đồng ý: "Chuyện của đệ đệ con, dù ta có phải cắt thịt bán máu cầu xin Giang đại phu cũng sẽ chăm sóc nó chu đáo."
Mấy ngày gần đây, Long Giang mưa liên miên, có khi còn mưa rất to. Trời quang không nhiều, hiếm hoi trưa nay mới có chút nắng. Nên khi trời chưa sáng, mọi người đã bắt đầu làm việc.
Bận rộn đến tận trưa. Theo kế hoạch Giang Nam vốn định đưa Trinh Uyển đến thôn Tây Thủy ở Long Giang tìm dược liệu. Không ngờ vừa đến nơi đã gặp nạn lụt, lại còn có thổ phỉ hoành hành làm loạn nên quan phủ phái người đến cứu trợ.
Hắn cùng dân làng bận rộn cả nửa ngày. Đến giờ cơm trưa, hắn mang theo thức ăn phân phát cho binh lính và thôn dân còn lại. Hai tay hắn dính đầy vôi vữa và bùn đất, da trầy xước nhiều chỗ, nhưng hắn không để ý. Giờ khắc này, hắn đang lo lắng một chuyện khác...
Trinh Uyển biến mất.
"A Uyển ơi? A Uyển?" Nghe tiếng hắn gọi, Ôn Mật chạy đến, cũng tìm quanh bốn phía: "Không biết, lúc nãy ta còn thấy nàng mà."
"Nha đầu này chạy đi đâu rồi?" Giang Nam chợt nhớ ra điều gì đó: "Chuyện đang làm tạm hoãn lại đã. Mau hỗ trợ đi tìm người."
Ôn Mật đáp: "Được."
Giang Nam tìm quanh các lều trại gần đó, hỏi nhiều người nhưng vẫn không thấy người mình muốn tìm. Hắn nhìn về phía bên kia ngọn núi, tức giận mắng: "Chẳng lẽ lại tự chạy lên núi rồi?"
Mắng xong hắn lại lo lắng, mong Trinh Uyển bình an vô sự.
Lũ lụt chỉ là chuyện nhỏ. Vì thổ phỉ cướp bóc dân làng nên nhà cửa đổ nát hoang tàn. Những người dân thiệt mạng được chôn cất ngay tại chỗ để tránh lây lan dịch bệnh.
Xe ngựa chở hàng lắc lư tiến về phía trước. Bên trong là những chiếc rương được phủ vải xanh. Nam nhân ngồi phía trước mặc một thân áo đen, gương mặt tuấn tú lạnh lùng. Mái tóc dài màu mực được búi cao một nửa, còn lại rũ xuống bên eo.
Bốn năm chiếc xe ngựa đi qua ngôi làng đổ nát, đến một nơi tạm trú ở phía bên kia khu rừng rồi dừng lại.
Mẫn Việt xuống ngựa lệnh cho quan binh đi theo chuyển vật tư vào nhà, rồi bắt tay với vị quan chỉ huy trung niên đi tới.
Lâm Đống nói: "Vất vả Thế tử đi một chuyến rồi."