Chương 2: Tê dại

Trinh Uyển mỉm cười, chào tạm biệt ma ma. Nàng cất tiền công rồi hài lòng quay về.

Nàng thu dọn nhà cửa xong xuôi mới ra ngoài theo giờ hẹn. Lúc về trời đã tối. Nhưng cửa hàng bán trái cây ở trên phố sẽ đóng cửa khá muộn. Bây giờ chạy qua đó vẫn còn kịp.

Lần trước đi thăm Tiểu Xuyên, đệ đệ đã năn nỉ nàng mua cho nó trái cây ở đó.

Nàng cẩn thận cất túi trái cây. Ra đến cửa, nhìn về phía điểm chiêu sinh của thư viện Văn Ngạn vẫn còn sáng đèn ở góc phố trong màn đêm, nàng hơi ngẩn người.

Xưa nay nữ tử không tài đức mới là đức.

Nhưng mà...

Trinh Uyển siết chặt tay. Gần nhà nàng có một thư sinh nghèo. Ba năm trước, nàng tình cờ quen biết hắn, cũng được hắn chỉ dạy đôi chút. Nhưng sau khi thư sinh kia nảy sinh tình cảm khác lạ với nàng, nàng liền từ bỏ ý định học chữ.

Ước muốn đọc sách biết chữ như mọc rễ trong lòng. Nhưng khát vọng cũng chỉ là khát vọng mà thôi.

Từ nhỏ, đệ đệ bệnh tật liên miên cần rất nhiều tiền chữa trị, mà nhà nàng lại nghèo. Nguyên nhân của cảnh ngộ này có liên quan đến nàng. Huống chi, gia đình nghèo khó như nhà nàng, làm sao có thể cho phép nàng đọc sách biết chữ?

Thậm chí có lúc Trinh Uyển còn nghĩ. Cả đời này của nàng sẽ cứ mãi luẩn quẩn trong cuộc sống tẻ nhạt mà bức bối này. Cảm giác áp lực vô hình đè nén khiến nàng gần như không thở nổi.

Chỗ cổng vườn có hai cỗ xe ngựa dừng lại. Cỗ xe dưới bóng cây bên phải xa hoa lộng lẫy, tua rua rủ xuống, rèm lụa che kín cửa sổ. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của nàng chính là tấm rèm kia. Từ bên trong vươn ra một bàn tay nam nhân. Ngón tay thon dài mân mê chiếc nhẫn bạch ngọc thượng đẳng trên ngón cái.

Lẽ ra nữ nhi không nên không biết xấu hổ mà quan sát như vậy. Nhưng nàng nhất thời quên mất, không nỡ rời mắt.

Người nọ chơi một lúc rồi rụt tay về, sau đó lại vươn ra, cứ dừng lại bất động như vậy.

Đầu ngón tay Trinh Uyển tê dại. Một luồng điện chạy thẳng vào tim, ánh mắt nàng không thể nào rời đi. Theo lẽ thường, đúng ra nàng không thể nào nhìn rõ hình dáng bàn tay kia, nhưng nàng lại cảm thấy nó rất đẹp.

Một lát sau, một thiếu nữ vội vã chạy từ trong vườn ra đứng trước xe ngựa. Nàng ấy cúi đầu, quy củ đặt hai tay trước người. Người đánh xe nói gì đó với người bên trong, sau đó y vén rèm cho thiếu nữ lên xe.

Người đánh xe cất ghế rồi ngồi lên. Mãi đến khi cỗ xe kia rời đi, Trinh Uyển mới từ từ thu hồi ánh mắt.

Nhà giàu sang quyền quý.

Trinh Uyển rũ mắt xuống. Hàng mi dày khiến khuôn mặt nàng càng thêm nhỏ nhắn.

Khi nàng về đến nhà, trong phòng chỉ có một ngọn đèn leo lét. Vừa vào cửa, Trinh Uyển đã thấy Hứa Hoa ngồi thẫn thờ trên ghế.