Sau khi sống lại, Ngu Thu thường xuyên mơ thấy Thái tử.
Thái tử được giáo dục theo lối dùng nhân nghĩa trị quốc, coi trọng lễ nghi, phong thái nhã nhặn ôn hòa, là một nhân vật tao nhã thanh khiết như đóa lan bên bờ.
Nhưng trong mộng của Ngu Thu lại hoàn toàn khác biệt.
Hồi thứ nhất, hắn gϊếŧ vua đoạt quyền.
Hồi thứ 2, hắn có ý đồ sát cả thành.
Lúc thấy Vân Hành trong mộng lần thứ 6, cuối cùng Ngu Thu cũng đã hiểu, đây không phải giấc mộng của nàng mà là của Vân Hành.
Vì tìm đường sống cho mình, với trí thông minh không cao lắm, Ngu Thu run lẩy bẩy đóng vai thần tiên tỷ tỷ thanh nhã thoát tục trong mộng của Thái tử, luôn giải đáp nghi hoặc của hắn.
Một hôm nọ, nghe đồn Thái tử muốn tuyển phi, các nữ nhi khuê các trong Kinh thành lòng xuân nhộn nhạo.
Ban đêm Ngu Thu bước vào giấc mộng của Thái tử, tò mò hỏi: “Thái tử đã vừa ý vị mỹ nhân nào chưa?” Thái tử mỉm cười: “Nghe nói nữ nhi của Ngu thị lang dung mạo xuất trần, tính tình hiền thục. Thần tiên tỷ tỷ thấy thế nào?”
Ngu Thu: “...”
Mặt mày Ngu Thu tái mét, vội vàng nói: “Nàng không xứng! Nàng chỉ được vẻ ngoài xinh đẹp, đầu óc không dùng được, vô cùng vụng về! Không xứng với Thái tử đâu!”
Vân Hành nói đầy ẩn ý: “Cô lại không thấy vậy.”
***
Mặt tối nơi đáy lòng Vân Hành liên tục bị một cô nương tự xưng là "Thần tiên tỷ tỷ” vạch trần.
Cô nương này có phong thái thanh cao nhưng cách nói chuyện lại tràn đầy lỗ mãng, ngay sau đó nàng đã bị lộ thân phận - là mỹ nhân ngốc nghếch nổi danh trong Kinh.
Dù sao cũng rảnh rỗi, hắn bèn phối hợp đùa vui một phen, dần dần lại chìm đắm trong đó.
Một hôm nọ hắn đến thăm dò khuê phòng của nàng rồi phát hiện một xấp giấy dày ghi cặn kẽ sở thích của hắn, còn ghi chú lại rằng hắn đang bị thương, không được uống rượu.
Vân Hành cứ nghĩ Ngu Thu thích hắn trước.
Mãi đến khi ngày cưới được quyết định, hắn mới phát hiện thêm vài cuốn sách trong phòng của Ngu Thu.
Giờ Vân Hành mới hiểu, không phải nàng có tình cảm đặc biệt với mình mà là nàng ngốc, sợ không nhớ được những mối quan hệ phức tạp trong Kinh nên mới viết tất cả vào sách.
Biết được chân tướng, Vân Hành cười lạnh: “Hay lắm Ngu Thu, đến cô mà cũng dám vừa gạt!”