Chương 47

An Thanh thấy Lương Hiểu trèo lên giường của mình, hơn nữa vừa lên tới liền vén váy ngủ của cô ấy. Cảnh tượng này sao mà lạ thế.

An Thanh theo bản năng giữ chặt váy ngủ, không cho Lương Hiểu vén lên.

Chuyện hôm qua vén lên thì thôi đi, dù sao hôm qua cô đau đến chẳng còn tâm trí nào mà xấu hổ, nhưng hôm nay ban ngày ban mặt thế này thì không thể tiếp tục vén lên nữa.

An Thanh quyết định coi chuyện xảy ra hôm qua như một cuốn sách, lật sang trang mới là xong, cứ thế mà giả vờ mất trí nhớ. Bây giờ mà nhắc lại thì... thật sự quá đỗi.

“Để tôi xem vết thương, đừng ngại. Dù sao hôm qua cũng đã nhìn thấy hết rồi. Không, thậm chí trước đó còn nhìn thấy hết. Đến nốt ruồi của cô tôi còn biết nằm ở đâu, còn có gì mà phải che giấu nữa chứ?” Lương Hiểu phát hiện gương mặt trắng nõn cùng vành tai của An Thanh hơi ửng hồng.

Hóa ra An Thanh đang ngượng ngùng. Sau khi nghe những lời của Lương Hiểu, mặt An Thanh lại đỏ ửng rõ rệt hơn.

An Thanh vừa ngượng vừa tức, thật muốn tát chết Lương Hiểu ngay lập tức. Cái cô này đúng là không biết chọn lời mà nói, còn dám trêu chọc mình như thế.

Nếu cô ấy có thể dễ dàng để người khác trêu đùa như vậy, thì cô ấy đã không phải An Thanh rồi, đặc biệt là đối tượng lại chính là Lương Hiểu – người đã khiến cô mất mặt hết lần này đến lần khác.

“Ngắm nghía kỹ càng như vậy, có thấy tâm viên ý mã không?” An Thanh tay đột ngột vòng lấy cổ Lương Hiểu, môi kề sát vành tai Lương Hiểu, hỏi một cách đầy ám muội.

Lương Hiểu biết An Thanh chỉ là phản đòn trước lời trêu chọc của mình mà thôi. Nhưng bị An Thanh vòng lấy cổ như vậy, trước đây có hay không thì Lương Hiểu có lẽ không nhớ rõ, nhưng hiện tại thì chắc chắn là có rồi.

Lương Hiểu cảm thấy An Thanh tuy mỗi lần đều là đùa cợt cô ấy, nhưng lần nào cũng khiến cô phải xao xuyến.

Lương Hiểu cảm thấy khả năng kiềm chế bản thân của mình quá kém, Lương Hiểu thầm cười nhạo bản thân một cách dữ dội trong lòng.

“An tổng giám, thay vì quan tâm tôi có "tâm viên ý mã" hay không, chi bằng quan tâm cái eo của chính cô ấy đi. Nếu không hợp tác, đừng trách tôi dùng vũ lực trấn áp đấy.” Lương Hiểu thể hiện vẻ bình tĩnh bất khả xâm phạm trước sự trêu chọc và quyến rũ, uy hϊếp nói.

Nếu là ngày thường, An Thanh cảm thấy khả năng vũ lực của Lương Hiểu chưa chắc đã hơn cô ấy. Nhưng xét thấy vết thương ở eo hôm qua, An Thanh chỉ đành biết điều nằm xuống giường.

Thôi vậy, đúng như Lương Hiểu nói, dù sao cũng đã bị nhìn thấy hết rồi, nhìn thêm lần nữa cũng chẳng mất mát gì.

Tuy nhiên, cô ấy cảm thấy Lương Hiểu bình tĩnh hơn rất nhiều so với hai ngày trước, khi cô ấy còn bị mình trêu chọc.

Quả nhiên tối qua là một cú hủy diệt lớn đối với hình tượng của cô ấy, sức hút giảm đi đáng kể. An Thanh nhớ lại đêm qua liền có chút bực bội.

Lương Hiểu thấy An Thanh biết điều như vậy, không kìm được nhếch khóe môi cười. Chỉ là An Thanh đang úp mặt vào gối nên không thể nhìn thấy biểu cảm của Lương Hiểu, bằng không sẽ phát hiện biểu cảm của Lương Hiểu lúc này thật dịu dàng.

Lương Hiểu vén váy ngủ của An Thanh lên. Quả nhiên chỗ sưng đỏ hôm qua đã bầm tím một mảng lớn, tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn mềm mại, trông thật chói mắt. Lương Hiểu có thể tưởng tượng được hôm qua An Thanh đã đau đến mức nào, cũng không hiểu sao An Thanh lại có thể va vào đâu mà nghiêm trọng đến thế. Xem ra nếu còn có cơ hội đi tiếp khách cùng An Thanh, cô nhất định phải đỡ rượu giúp An Thanh nhiều hơn. Lương Hiểu thầm nghĩ.