Chương 38

An Thanh nghĩ mình thật sự đã say. Thiếu đi hơi ấm từ Lương Hiểu lại có chút không quen. Nương theo chút men say, cô thuận theo đòi hỏi từ sâu thẳm trong lòng mình để tìm kiếm hơi ấm, rồi gối đầu lên đùi mềm mại của Lương Hiểu, nhắm mắt thϊếp đi.

Lương Hiểu biết rõ An Thanh say nên hành động này không mang bất kỳ ý nghĩa đặc biệt nào, nhưng việc An Thanh nằm trên đùi mình khiến cả người cô khẽ cứng đờ. Lương Hiểu cảm thấy mình dường như không thể giữ được sự bình tĩnh khi đối diện với An Thanh trong khoảnh khắc này.

Một cảm xúc kích động, khó gọi tên khẽ dâng lên trong lòng, trái tim cứ chập chờn như con thuyền nhỏ trên mặt nước, mãi không thể lắng xuống. Nương theo ánh sáng lờ mờ trong xe, Lương Hiểu lén lút cúi đầu quan sát An Thanh.

Trên gương mặt trắng nõn của An Thanh ửng hồng vì hơi men, rõ ràng, An Thanh khi say còn quyến rũ khó cưỡng hơn cả ngày thường.

Những đường nét tinh xảo trên gương mặt ấy, dưới sự săm soi kỹ lưỡng của Lương Hiểu, vẫn không thể tìm ra điểm chê trách.

Lương Hiểu cảm thấy An Thanh còn dễ nhìn hơn cả Dương Văn Kỳ, với lông mày lá liễu, đôi mắt phượng dài, hàng mi cong vυ"t. Ngay cả khi nhắm mắt lại, vẻ phong tình giữa đôi mày ấy vẫn không hề giấu giếm được.

Lương Hiểu chợt nhớ đến dáng vẻ An Thanh khi không mảnh vải che thân – câu dẫn đến nhường nào, Lương Hiểu lại càng thêm xao động. An Thanh thực sự có thể khơi gợi lên ham muốn chiếm hữu trong lòng người khác.

Bình thường, Lương Hiểu có thể đơn thuần xem An Thanh như cấp trên, nhưng giờ phút này, cô nhận ra mình hoàn toàn không thể đối xử với An Thanh chỉ như một người sếp.

An Thanh lúc này chính là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, một người khiến tâm trí cô không thể kiềm chế. Lương Hiểu biết mình không nên có bất cứ ý niệm nào với An Thanh. An Thanh chỉ là cấp trên của cô. An Thanh đối với cô, giống như một trái cây mê người chín mọng trên cành cây cao.

Dù hấp dẫn đến mấy, đó cũng không phải là thứ cô có thể chạm tới hay hái xuống.

Tất nhiên, dù không thể hái được, Lương Hiểu nghĩ, ngẫu nhiên nhìn ngắm, thầm mơ tưởng một chút thì cũng đâu có tội gì. Cô sao lại có cảm giác mình giống như con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga thế này?

Tất nhiên, cảm giác này chỉ thoáng qua trong đầu Lương Hiểu, vì sau đó cô vẫn rất tự tin. Dù không thể sánh bằng An Thanh, nhưng cô cũng không thể là cóc ghẻ được. Thế nhưng lý trí lại rất tỉnh táo mách bảo Lương Hiểu rằng cô và An Thanh không hề xứng đôi, vì vậy tốt nhất vẫn là giữ khoảng cách.

Có lẽ ánh mắt của Lương Hiểu quá đỗi cháy bỏng, khiến An Thanh nhận ra điều gì đó. Cô ấy đột nhiên mở choàng mắt, đôi mắt đen nhánh tựa mực nhìn thẳng vào mắt Lương Hiểu, dường như muốn nhìn thấu đối phương.

Khoảnh khắc ấy, Lương Hiểu có cảm giác An Thanh thực ra không hề say, và cô chợt hoảng loạn như thể bị nhìn thấu, vội vàng dời tầm mắt về phía trước.