Chương 12

"Do công ty có biến động nhân sự lớn, vị trí Giám đốc Marketing đang tạm thời bị bỏ trống. Tôi có hai ứng cử viên Quản lý Marketing đề cử là Vương Đào và Lương Hiểu.

Cả hai đều dẫn dắt đội ngũ có thành tích làm việc tốt nhất công ty. Vương Đào đã vào công ty mười năm, năm năm trước thăng chức Quản lý Marketing, thành tích của đội anh ấy luôn rất tốt, rất ổn định.

Lương Hiểu đã vào công ty năm năm, năm kia thăng chức Quản lý, đặc biệt là thành tích của đội cô ấy năm vừa rồi cực kỳ nổi bật.

Tổng Giám đốc An xem thử, ai phù hợp hơn để thăng chức Giám đốc Marketing?" Lý Quốc Đống cố ý đề xuất với An Thanh.

Ông ấy đã trì hoãn việc tuyển chọn người này một thời gian, giờ An Thanh đã tới, đương nhiên để An Thanh tự mình chọn cấp dưới trực tiếp sẽ tốt hơn.

Lương Hiểu? Nghe thấy cái tên này, An Thanh theo bản năng khẽ nhíu mày, vội vàng tìm hồ sơ của Lương Hiểu. Bức ảnh dán trên hồ sơ trông trẻ hơn, non nớt hơn nhiều so với bây giờ, cũng không có vẻ sắc sảo như hiện tại – chắc là ảnh chụp từ mấy năm trước.

Nhưng không thể nghi ngờ, đó chính là Lương Hiểu đã đối đầu với cô sáng nay. Quá kỳ lạ! Hóa ra cô ta lại là nhân viên của mình. Đúng là oan gia ngõ hẹp. An Thanh thầm nghĩ trong lòng.

"Để tôi tiếp xúc với hai người đó rồi sẽ tính toán sau." An Thanh nghiêm túc xem xét tài liệu của Lương Hiểu. Điều khiến cô khá bất ngờ là thành tích làm việc của Lương Hiểu lại rất tốt, đặc biệt là ba năm gần đây, thành tích vượt trội hơn hẳn Vương Đào.

Hôm nay Lương Hiểu liên tục ra vào khu pha chế cà phê, bởi vì tối qua cô hầu như không ngủ, chỉ có thể dựa vào cà phê đen để giữ tỉnh táo, cô cảm giác bụng mình chứa đầy cà phê đen. Khi đi đến khu pha chế, cô lách qua văn phòng Tổng giám đốc.

Nhìn cánh cửa văn phòng Tổng giám đốc đang đóng kín, cô tự hỏi vị tổng giám đốc phú nhị đại mới đến rốt cuộc là kiểu người thế nào, liệu cô có được thăng chức hay không, tất cả đều nằm trong tay người đó.

Lương Hiểu âm thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng đừng là loại tiểu thư công tử chỉ mê trai đẹp mà lại bất tài, mà phải là một tinh anh nhà tài phiệt có tầm nhìn sắc bén.

“Trưởng phòng, vừa nãy trợ lý Tổng giám đốc thông báo, ba giờ chiều nay, tân Tổng giám đốc sẽ họp toàn bộ phận. Tân quan nhậm chức thường có ba chiêu dằn mặt, không biết chiêu đầu tiên sẽ là gì đây?” Lương Hiểu vừa từ khu pha chế về, Ngụy Tân đã lập tức chạy đến thông báo cho cô.

Ngụy Tân là một lão làng trong công ty, vào làm sớm hơn cô, nhưng vẫn dậm chân tại chỗ. Thành tích của anh ta luôn ở mức trung bình khá, vừa đủ qua chuẩn loại bỏ nhưng không thể thăng tiến.

“Tôi biết rồi.” Lương Hiểu đáp.

“Cô gặp tân Tổng giám đốc chưa? Đúng chuẩn bạch phú mỹ luôn, vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp, lại còn là phú nhị đại nữa chứ. Cô không thấy toàn bộ công ty đang nhốn nháo như thể hormone nam tính tràn ngập khắp nơi sao?” Ngụy Tân hớn hở nói, anh ta may mắn khi đi lên lầu đã thấy cô ấy.

“Hôm nay tôi còn cả núi việc cần giải quyết, nếu anh rảnh quá thì tôi không ngại sắp xếp thêm vài nhiệm vụ đâu.” Lương Hiểu bực mình, cô thật sự không có tâm trạng hay sức lực để buôn chuyện hay đối phó với anh ta lúc này.

“Tôi còn bao nhiêu là việc chưa xử lý xong đây!” Ngụy Tân vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình.

Giữa trưa không hề muốn ăn, Lương Hiểu trực tiếp gục xuống bàn làm việc. Vừa rảnh rỗi là đầu óc cô lại tràn ngập hình ảnh của Dương Văn Kỳ lẳиɠ ɭơ và An Thanh kiêu ngạo…

Từ khi vào công ty, An Thanh và Lương Hiểu vẫn chưa chạm mặt. An Thanh cũng chưa từng ra khỏi văn phòng.

Giờ phút này, khi An Thanh chuẩn bị đi nhà ăn công ty dùng bữa trưa, cô đi ngang qua khu làm việc và nhìn thấy Lương Hiểu đang gục trên bàn.

Là một người sếp, An Thanh không thích nhìn thấy nhân viên của mình trong trạng thái tệ như vậy, dù cô thừa biết lý do. Chỉ là thất tình thôi mà, đến mức trông như muốn chết đến nơi.

An Thanh chưa từng trải qua thất tình, nên không thể nào hiểu được tâm trạng của một người con gái khi yêu tan vỡ, và cô cực kỳ chướng mắt với những kẻ vì thất tình mà tiều tụy, suy sụp. Ban đầu, cô có chút áy náy với Lương Hiểu, nhưng cái cảm giác đó đã tan biến thành mây khói ngay từ khi Lương Hiểu dùng lời lẽ vũ nhục và lấy ảnh chụp uy hϊếp cô.