Chương 10

“Đừng nói với tôi là Dương Văn Kỳ chưa bao giờ "lên" cô nhé. Nếu thế tôi sẽ thấy cô đáng thương lắm đấy. Người mà chẳng có tí ham muốn nào trong chuyện đó thì chỉ có thể làm kẻ bán sức lao động thôi. Ngay cả khi tôi là người nằm dưới, nhưng dù cô có nguyện ý, tôi cũng chẳng thèm đâu. Người nằm trên không thể qua loa đại khái được, nếu không sẽ chẳng có cảm giác gì.”

An Thanh cũng chẳng phải dạng vừa. Thấy Lương Hiểu trong mắt gần như phun ra lửa, cái cảm giác bị "xâm phạm" ban nãy chợt tan biến, thay vào đó là cảm giác chiến thắng. Xem ra đối phương không phải đối thủ của mình, đúng là thiếu kiên nhẫn.

Lương Hiểu tức đến nổ phổi. Người phụ nữ này quả thực không phải dạng vừa. Nhưng không sao, cô vẫn còn át chủ bài trong tay.

“Không quan trọng, có ảnh khỏa thân của cô đây, tôi muốn "ý da^ʍ" bao nhiêu lần thì "ý da^ʍ" bấy nhiêu lần. Mà nói thật nhé, mấy chỗ riêng tư nhất cũng bị tôi chụp lại hết rồi đấy. Thật là... lỡ mà tôi không vui, chia sẻ lên mạng xã hội thì sao nhỉ? Lúc đó thì...” Lương Hiểu rốt cuộc vẫn là người đàng hoàng, mấy từ miêu tả giữa chừng cô không thốt ra được, đoạn sau hoàn toàn chỉ để dọa An Thanh.

Thật ra thì đầu của Dương Văn Kỳ đã che khuất hết rồi, làm sao mà nhìn rõ được những chỗ riêng tư kia cơ chứ?

An Thanh nghe xong, sắc mặt quả nhiên khẽ biến đổi.

“Cô ra giá đi!” An Thanh nói với ngữ khí không mấy thiện chí.

Lương Hiểu thấy sắc mặt An Thanh thay đổi, liền biết mình cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của đối phương.

“Mặc dù tôi trông có vẻ nghèo kiết xác hơn cô, nhưng mà, tôi không thiếu tiền đâu. Ít nhất là không thiếu mấy đồng lẻ của cô.” Lương Hiểu nói xong, hất mặt kiêu hãnh bước thẳng về phía trước, bỏ lại An Thanh ở phía sau. Cô cảm thấy tâm trạng khá hơn được chút xíu. Quả nhiên cảm giác áp đảo tình địch thật tuyệt, mặc dù là nhờ dùng "đạo cụ" mới thành công.

An Thanh vội vàng tăng tốc bước chân, đuổi theo Lương Hiểu.

“Rốt cuộc cô mới chịu xóa ảnh?” An Thanh hỏi lại.

“Để tôi nghĩ xem... hình như tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra cô có thể làm gì để tôi chịu xóa mấy tấm ảnh đó cả.” Lương Hiểu nhún vai, giọng điệu bất cần.

“Bây giờ cô cứ đưa ra điều kiện đi, tôi có thể đáp ứng cô. Cô là người thông minh, chắc hẳn cũng hiểu rõ. Nếu cô dám tung ảnh lên mạng, đến lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

“Cô uy hϊếp tôi ư? Lão nương đây thất tình suýt nữa nhảy sông rồi, còn sợ cô uy hϊếp chắc?” Lương Hiểu cất giọng chua ngoa hỏi ngược lại. Lương Hiểu trước nay luôn là người "ăn mềm không ăn cứng", càng bị uy hϊếp, cô lại càng thích đối đầu đến cùng.

“Lương Hiểu, đúng không? Chuyện này tôi đã xin lỗi rồi. Ban đầu tôi cũng không biết anh ta chưa độc thân, tôi cũng đã giải thích rồi. Tôi cũng sẵn lòng bồi thường cho cô, cô thấy sao?” An Thanh hạ thấp thái độ.

Lương Hiểu liếc An Thanh một cái, cười khẩy, rồi đi thẳng ra đại sảnh làm thủ tục trả phòng, hoàn toàn không để ý đến An Thanh nữa, sau đó liền rời đi.

An Thanh nhìn theo bóng lưng Lương Hiểu khuất dần, thốt lên một tiếng "chết tiệt!". Cô ta nhất định phải "xử đẹp" Dương Văn Kỳ, dám hại mình chọc phải cái "ôn thần" này.