Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mở Quán Ăn Trong Thế Giới Quỷ Dị Hồi Sinh

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gần như đồng thời, trên xe đang lao nhanh đến phố ẩm thực, tiếng kêu thét của con nhím chưa dừng suốt chặng đường đột ngột im bặt.

Bạch Huyên giật mình.

Trên đường đi con nhím Tuyết Nhung cảm nhận luồng khí liên tục tăng lên điên cuồng, bây giờ chẳng lẽ là luồng khí quỷ dị quá mạnh, nó đã sợ đến ngất xỉu?!

Cô vội vàng móc con nhím từ trong tay áo ra.

Con nhím trắng nằm ngửa bụng, tứ chi duỗi thẳng, thở phì phò trong lòng bàn tay, như thể vừa kiệt sức và cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Nhím tiên trắng giỏi nhất là tìm lợi tránh hại, đặc biệt nhạy cảm với khí quỷ dị.

Bạch Huyên sững sờ một lúc, mới hiểu biểu hiện của nó có nghĩa gì, nhưng vẫn nghi ngờ mình đang mơ.

"Đừng hoảng. Hướng thay đổi rồi? Hay là khí mạnh hơn?" Đội trưởng Hồ bình tĩnh hỏi.

Bạch Huyên mơ hồ đáp: "Không có hướng nữa. Luồng khí vừa rồi hoàn toàn biến mất... Quỷ dị [Tiền Mua Mạng], biến mất rồi?!"

"?!"

Két…

Một cú phanh gấp, đội trưởng Hồ quay đầu nhìn Bạch Huyên, trong mắt hai người là sự kinh ngạc y hệt nhau.

Rắc, rắc.

Vết nứt trên đồng tiền ngày càng lớn.

Diệp Bình An nghe thấy tiếng vỡ, mí mắt giật giật, nhấc bổng vị khách đang mềm nhũn sắp phủ phục xuống đất, ấn thẳng lên ghế cạnh cửa.

"Này, tôi còn chưa dùng sức! Đừng có tính kế làm tiền tôi nhé."

Cái đầu bạch tuộc như hình nộm bơm hơi bị xì, xẹp lép dán xuống. Xúc tu buông thõng, trải đầy mặt bàn.

May mắn thay. Không bị rã ra.

Diệp Bình An đánh giá lên xuống vài lần: "Có tiền đặt làm đạo cụ, ăn cơm lại phải lấy tiền âm giới ra làm người ta khó chịu, cậu nói cậu có thiếu đức không? Đạo cụ cosplay chất lượng cũng khá đấy, còn tự trang bị cả âm thanh. Tiếng kêu thảm thiết thật đến vậy, phần l*иg tiếng chắc tốn không ít tiền, từ bộ anime nào vậy? Nếu cậu không mang tiền, đạo cụ cũ chắc có người muốn mua chứ?"

Khách cosplay bất động.

Diệp Bình An khẽ cười lạnh: "Giờ giả chết? Muộn rồi! Không nói cũng được. Xem như cậu là khách đầu tiên, vừa hay tôi cũng chưa ăn sáng, ăn xong chúng ta ngồi xuống tính toán từ từ."

Cô ấy dễ tính như vậy, tính tiền hai phần cũng không quá đáng nhỉ?

Diệp Bình An đóng cửa kính, lẹp xẹp dép lê vào bếp sau.

[Tiền Mua Mạng] phủ phục trên bàn, cái bóng đen trong ánh đèn không còn chỗ ẩn náu, vệt mực cuối cùng phía sau cùng với dấu vết còn sót lại ngoài cửa hàng nhanh chóng mờ dần.

Theo vệt mực tan biến, thân thể nó cũng bắt đầu sụp đổ co rút.

Hình người ghép nối biến mất đầu tiên, trong nháy mắt, tất cả xúc tu đồng tiền vỡ vụn một đống, như tro tàn giấy tiền sau khi đốt, phảng phất làn khói đen, rất nhanh hoàn toàn biến mất trong không khí.

Đồng tiền "Thiên Địa Thông Bảo" vỡ thành nhiều mảnh sâu trong đầu lâu, chẳng trụ được mấy giây, cũng dần dần tan chảy, nhỏ giọt lăn xuống theo mặt bàn.

Cuối cùng đông lại thành vũng chất lỏng thối rữa, dính trên nền gạch bóng loáng, như nước đen đọng lại qua nhiều năm trong bãi rác.

Vài phút sau, Diệp Bình An bưng hai bát mì ra.

Một bát chỉ thấy vài sợi mì, một bát đầy tràn đến mức nhô lên.

"Nào nào, ăn cơm đi - khách của tôi đâu rồi?!"

Quán trống không, chỉ có ánh nắng ban mai chiếu vào.

Diệp Bình An đặt bát mì xuống đánh cạch một tiếng, mở cửa lao ra ngoài, nhưng trên con đường vắng tanh chẳng thấy một bóng người.

"...Sơ ý rồi, người đeo lủng lẳng một đống phụ kiện leng keng mà chạy không một tiếng động à? Coi như cậu chạy nhanh đấy."

"Chẳng phải chỉ bán cho cậu hai bát mì rồi tính thêm phí dọn dẹp thôi sao? Trông thì ra dáng đàng hoàng thế mà lại bùng tiền à! Toàn bắt nạt người làm ăn thật thà chăm chỉ như tôi. Thế đạo suy đồi! Nhân tâm bạc bẽo!"

Diệp Bình An mặt đen xì quay về quán, thoáng thấy vũng nước đen bên cửa là nổi cáu, chân nhẹ nhàng dẫm khăn lau đầy ghê tởm.

"Chậc. Nhớp nháp như kẹo cao su ấy, lâu không tắm hay sao? Đừng làm ố màu bàn ghế quán tôi."

Lau được hai cái, từ trong vũng nước đen sền sệt bất chợt lóe lên ánh vàng.

Một mảnh kim loại mỏng bằng móng tay ghim trong vết bẩn, miễn cưỡng nhìn ra hình dạng đồng tiền mini tròn ngoài vuông trong.

"...Lần này không phải hàng giả nữa chứ?"

Diệp Bình An khẽ chu môi, dùng khăn giấy đệm, nhẹ nhàng gắp mảnh vàng ra khỏi vũng nhầy nhụa.

Nói cho chính xác, đó là vàng lá.

Cầm bật lửa hơ qua, xác nhận là thật, Diệp Bình An vui hẳn lên.

Lau đi vết bẩn cuối cùng, cô nâng mảnh vàng lá lên và nhanh chóng lấy ra cân điện tử.

Đặt lên cân.

0.02 gram.

Nụ cười của Diệp Bình An nhỏ đi đôi chút: "Mới chỉ được hơn chục tệ thôi à. Thôi kệ, dù phần lớn tiệm vàng không thu mua ít như vậy, nhưng dù sao cũng là có thu nhập."

Cẩn thận bọc mảnh vàng lá bằng màng bọc thực phẩm rồi cất vào ngăn kéo thu ngân quầy hàng.

Bây giờ chẳng mấy người dùng tiền mặt, ngay cả tiền hàng cũng thanh toán trực tuyến, trong ngăn kéo chỉ còn vài đồng xu dự phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »