Thôi được, nếu đã mồ yên mả đẹp, lại tranh thủ được lợi ích cho mình, vậy thì cô sẽ ngoan ngoãn sống ở những năm 70 này.
Gả cho kẻ ngốc là chuyện không thể nào. Bắt cô làm trâu làm ngựa hầu hạ cả nhà già trẻ như nguyên chủ lại càng không thể. Nếu cô đã trở thành nhân vật trong sách, vậy thì cứ sửa lại cốt truyện, sửa nát, sửa bét, sửa thế nào cho hả giận thì sửa.
Dù sao cũng không quay về được nữa, phải không!
Sau khi tự mặc niệm cho mình, cô mới không nhanh không chậm kiểm tra các gói quà. Nhưng miệng vẫn không chịu ngơi nghỉ: "Bảo công ty các cậu đốt cho tôi nhiều vàng mã một chút nhé. À, điện thoại với máy tính cũng đốt qua một ít, còn có quần áo đẹp nữa. Đốt thêm mấy anh người mẫu đẹp trai, khỏe mạnh qua cho tôi giải sầu, đấm lưng các kiểu."
"Đúng rồi, đốt thêm một chiếc Maserati, Rolls-Royce cũng được. Tôi ở dưới đó lái xe cho oai. Xung quanh toàn trai đẹp mà không có xe thì mất mặt lắm."
Hệ thống: [...Nói cứ như chị đi xuống âm tào địa phủ thật không bằng.]
Trong lúc võ mồm, gói quà đầu tiên đã được mở ra.
Nhìn thấy những thứ bên trong, Đinh Quả ngẩn người.
Một cục gạch? Một chiếc thẻ tín dụng, một lọ xịt khoáng, và một thứ... à thứ cuối cùng này mới được coi là pháp bảo tiêu chuẩn cho dân xuyên không/xuyên sách: không gian.
Bé hệ thống lặng lẽ vắt chéo chân, ngạo nghễ hừ nhẹ một tiếng. Run rẩy đi, hỡi loài người ngu muội, hãy xem công nghệ cao của ta đây. Cần gì vàng mã, cần gì người mẫu, cần gì xe sang? Những bảo bối thần kỳ này không thơm hơn sao?
Đinh Quả tất nhiên là đã phát hiện ra sự khác biệt.
Cục gạch này không phải cục gạch bình thường.
Ghi chú ghi: [Cục Gạch]: [Vũ khí, có thể dung hợp vào lòng bàn tay để sử dụng, khiến đối phương cảm nhận được sự run rẩy từ tận linh hồn và nảy sinh sợ hãi!]
Nghe rất siêu phàm, nhưng trong mắt Đinh Quả thì có hơi vô dụng. Cô đã học tán thủ mấy năm, nếu thật sự gặp chuyện cần dùng đến tay chân, không cần gạch cô cũng có thể khiến đối phương cảm nhận được sự run rẩy từ linh hồn. Hơn nữa, làm gì có nhiều chuyện cần phải động tay động chân đến vậy chứ!
Thẻ tín dụng cũng không phải thẻ tín dụng theo đúng nghĩa đen, mà là: [Thẻ Tín Dụng]: [Tiêu hao điểm tín dụng của mục tiêu, làm giảm sự tin tưởng mù quáng của những người xung quanh đối với mục tiêu đó! Chú ý: Thời gian hồi chiêu khi dùng trên cùng một mục tiêu là một tuần.]
Cái này cũng không tệ, tàm tạm, nhưng thời gian hồi chiêu lâu quá.
Lọ xịt khoáng đương nhiên cũng không phải loại bình thường: [Lọ Xịt Khoáng]: [Xịt lên người để tăng sức hút của ký chủ.]
Đinh Quả bĩu môi. Cô đến đây để phá nát cốt truyện, cần gì sức hút chứ?
Hệ thống không biết suy nghĩ của cô, cằm hếch lên càng cao. Những đạo cụ siêu phàm thoát tục, hoàn toàn vượt ra ngoài phạm trù khoa học thế này, ký chủ cả đời chắc chắn chưa từng thấy qua, phải không? Chị nói xem, gói quà này có chất lượng không? Cúng bái đi, hỡi con người trần tục!
Nhưng tại sao nó không thấy được cảm xúc mà nó mong muốn trên mặt con người này? Kích động đâu? Hưng phấn đâu? Tiếng hét chói tai đâu rồi?
Đinh Quả không kinh ngạc là nói dối, nhưng cô giỏi hơn ở việc bới lông tìm vết trong sự kinh ngạc. Cô bình tĩnh nói: "Cũng chỉ có cái không gian là còn tàm tạm, mấy thứ khác... không nhắc đến thì hơn!"
Hệ thống: [...Chị cứ cố chấp đi!]
Phun tào xong, Đinh Quả mở gói quà thứ hai.
[Loa Mini]: [Bật loa có thể nghe được âm thanh trong phạm vi 50 mét, mỗi ngày chỉ được dùng ba lần.]
[Kính Lúp]: [Sử dụng lên mục tiêu có thể phóng đại khuyết điểm của đối phương, và có thể tùy ý quyết định cho ai xem, mỗi ngày chỉ được dùng ba lần.]
[Hồng Trà Đá]: [Thức uống dưỡng sinh, cung cấp không giới hạn.]
"Sao gói quà này chỉ có ba món đồ thế, có phải bỏ thiếu không? Với lại, bình hồng trà này là để cho đủ bộ à? Loa và kính lúp tại sao lại phải giới hạn số lần sử dụng? Là do trình độ nghiên cứu phát triển của các cậu quá thấp, không thể đột phá được số lần nhiều hơn à? Vấn đề này khoảng bao lâu thì giải quyết được? Hay là các cậu chỉ dừng lại ở đây thôi?"
Đinh Quả vừa nói vừa lấy bình hồng trà ra uống vài ngụm. Vị ngọt thanh mát lạnh, mùi vị cũng không tệ, nhưng dưỡng sinh kiểu gì thì phải uống một thời gian mới biết được.
Hệ thống: [...Hít sâu, tiếp tục hít sâu!]
Nhưng nó vẫn tức. Nó như thấy được một kiểu chế nhạo khác: Cậu đắc ý đi, sao cậu không đắc ý nữa đi? Có phải không có thiết lập cảm xúc "đắc ý" không?
Hít vào... thở ra... Nếu tức chết, điểm số khổng lồ của nó sẽ bị các hệ thống khác thừa kế mất!
Nhưng tại sao lại có một niềm vui mừng khó tả len lỏi trong lòng thế này? Nó bị bệnh rồi sao?
Đinh Quả bới móc xong, mở gói quà thứ ba và cảm thấy cạn lời.
"Càng ngày càng qua loa, cậu lừa con nít mới lên ba chắc!"
Gói quà thứ ba có gì nào?
[Đả Cẩu Bổng]: [Khi gặp nguy hiểm, lấy đả cẩu bổng ra, trên người sẽ xuất hiện luồng khí hung thần, dọa lui đối thủ.]
Thật sự gặp nguy hiểm dùng đả cẩu bổng làm gì, nắm đấm trái, nắm đấm phải của cô không tốt hơn sao? Đúng là đồ bỏ đi!
Thứ hai là: [Một Đồng Xu]: Khi bạn do dự, hãy dùng nó để tung lên quyết định.
Đinh Quả tức đến bật cười: "Sao cậu không tiện cho luôn một chiếc giày, lúc tôi lạc đường còn có thể ném giày tìm phương hướng!"
Nói rồi cô mở gói quà thứ tư.
Tức thì, cô đến sức để tức giận cũng không còn.
Chỉ có một món quà duy nhất.
[Một Chiếc Giày]: [Khi lạc đường có thể dùng để tìm phương hướng!]
Đinh Quả cười phá lên: "Tốt lắm, cầu được ước thấy!"
Trời ạ, cô và hệ thống vậy mà lại hợp rơ với nhau.
Tiếng cười này khiến hệ thống nghe mà kinh hồn bạt vía. Chết máy đi, mau cho ta chết máy đi, cho nổ tung cũng được!