Chương 50

Ngày mai, Bùi Nguyên Tự sẽ rời kinh, lần này đi ít nhất ba tháng, lâu thì nửa năm mới quay về. Trong phủ Quốc Công phải chuẩn bị rất nhiều thứ, đến mức Thẩm Minh Thục bận đến tối tăm mặt mũi.

Phu nhân của tổng quản Trần Khánh đã sắp xếp vài bộ y phục. Khi kiểm tra lại, nàng phát hiện một bộ có chỗ bị mài rách, tức giận mắng tức phụ Trần Khánh một trận thậm tệ. Khi Bùi Nguyên Tự bước vào, Thẩm Minh Thục vẫn còn đang quở trách nàng ta, đến mức mặt mũi người hầu đỏ bừng, cổ họng nghẹn cứng không dám cãi lại.

"Thôi được rồi, lui xuống đi."

Bùi Nguyên Tự cầm lấy sổ ghi vật dụng mà Trần Khánh tức phụ vừa trình lên, trầm giọng nói: "Không phải ta đã nói rồi sao? Không cần chuẩn bị nhiều như vậy. Lần này đi Sóc Phương, đường sá xa xôi, mang theo quá nhiều đồ sẽ làm chậm hành trình."

"Sao có thể như vậy được! Linh Châu là nơi hẻo lánh, lần trước đại gia trở về người gầy đi hẳn một vòng. Lần này ta đã chuẩn bị hai đầu bếp nấu các món ăn kinh thành, đại gia muốn ăn gì cũng có thể ăn…"

"Phu nhân, ta đi công vụ, không phải đi hưởng lạc." Sắc mặt Bùi Nguyên Tự hơi trầm xuống, nhắc nhở.

Thẩm Minh Thục lập tức im bặt, cười gượng không dám nói tiếp.

"Được rồi, cái gì chưa chuẩn bị thì cũng thôi đi, ta thấy thế này là đủ rồi."

Lời đại gia đã quyết, Thẩm Minh Thục không còn cách nào khác ngoài nghe theo, nhưng trong lòng vẫn có chút ấm ức. Nàng chuẩn bị đâu phải vì ai khác, chẳng phải là vì muốn hắn được ăn ngon mặc đẹp hay sao? Vậy mà cuối cùng lại bị trách móc, đúng là làm ơn mắc oán.

Một lát sau, đám nha hoàn lần lượt dọn bữa sáng lên. Vì ngày mai Bùi Nguyên Tự sẽ lên đường, hôm nay Thành Gia Đế đặc biệt cho hắn nghỉ một ngày, để hắn ở phủ hưởng thêm chút niềm vui gia đình.

A Oanh đến muộn một chút, lúc này Bùi Nguyên Tự đã bắt đầu dùng bữa. Thẩm Minh Thục lạnh lùng nói với nàng:

"Chẳng phải đã bảo ngươi đến sớm rồi sao? Ngươi định để đại gia chờ ngươi mới được ăn cơm à? Ta thấy ngươi ngày càng lên mặt rồi đấy!"

A Oanh rưng rưng nước mắt, vội vàng xin lỗi:

"Đại tỷ, muội... muội không cố ý... Lúc ra ngoài không cẩn thận bị ngã, đầu gối đập xuống đất..."

"Vậy ý ngươi là trách ta không nên vội gọi ngươi tới đây? Nói vậy hóa ra là ta sai rồi?"

"Không... không phải, muội không có ý đó..." A Oanh hoảng hốt giải thích, bộ dáng nhút nhát dè dặt của nàng càng khiến Thẩm Minh Thục thêm bực bội. Cùng lúc đó, nàng vẫn không quên quan sát sắc mặt của trượng phu.

Chỉ cần Bùi Nguyên Tự lộ ra một chút thương xót nào, hôm nay A Oanh nhất định không có kết cục tốt.

Thế nhưng, ánh mắt Bùi Nguyên Tự còn lạnh lùng hơn cả nàng. Hắn nhìn A Oanh như thể người từng chung chăn gối với hắn đêm qua không phải là nàng vậy. Hơn nữa, trên mặt còn có vẻ mất kiên nhẫn, nặng nề đặt đũa xuống bàn, trầm giọng quát:

"Đủ rồi! Mới sáng sớm mà khóc lóc rề rà, còn ra thể thống gì! Lui xuống!"

Lời hắn vừa dứt, thân thể A Oanh giật bắn lên, theo phản xạ lùi về sau một bước, nước mắt càng rơi nhiều hơn, nhưng lần này không dám phát ra một tiếng động.

Tử Tô thấy vậy, vội vàng đỡ nàng lui ra ngoài. Thẩm Minh Thục trong lòng thở phào một hơi. Bầu không khí giữa hai người họ, cộng thêm phản ứng vô thức của A Oanh, không thể nào giả được. Như vậy nàng cũng có thể yên tâm, bèn dịu giọng khuyên nhủ:

"Đại gia đừng giận, A Oanh tính tình vốn vậy, chỉ là hơi thích khóc mà thôi. Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương."

Bùi Nguyên Tự nhìn thê tử, vẻ mặt khó dò. Hắn thản nhiên né tránh đôi đũa nàng đưa tới, trầm giọng nói:

"Ta còn công vụ phải xử lý, nàng cứ dùng bữa đi, không cần để ý đến ta."

Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Tử Tô nhẹ nhàng bôi thuốc lên đầu gối A Oanh. Nàng đau đến mức khẽ rít lên, định rụt chân lại thì Tử Tô giữ chặt, dịu giọng nói:

"Di nương đừng động, nếu không bôi thuốc sẽ để lại sẹo đấy."

A Oanh thực sự bị ngã từ bậc thềm xuống, bởi vì đó là do Đinh ma ma cố ý đẩy nàng. Nếu không, nàng lúc nào cũng cẩn thận duy trì vai diễn muội muội ngoan ngoãn trước mặt Thẩm Minh Thục, làm sao có thể vì một đêm được sủng ái mà trở nên lơ là như vậy?

Làm thế chẳng khác nào tự chuốc lấy cơn giận của Thẩm Minh Thục.

Còn về phản ứng vừa rồi của Bùi Nguyên Tự, hắn quả nhiên là kiểu nam nhân xuống giường liền không nhận người. Không những vậy, còn sa sầm mặt quát mắng nàng một trận.

Nhưng cũng may nhờ có trận quở trách đó, nếu không hôm nay Thẩm Minh Thục nhất định sẽ vì ghen tuông mà tìm cách xử lý nàng.

A Oanh nhất thời không biết nên mừng hay lo.

Sau khi bôi thuốc xong, Tử Tô thấy nàng chau mày đầy tâm sự, không khỏi mềm lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Di nương cứ đi xin lỗi phu nhân một tiếng, phu nhân chắc chắn sẽ không chấp nhặt với người đâu."

A Oanh miễn cưỡng nở nụ cười.

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Minh Thục được một đám nô tỳ vây quanh tiến vào noãn các. Nhìn thấy lọ thuốc trị thương đặt trên bàn, nàng nheo mắt quan sát một lát rồi dời mắt đi, không hỏi han gì thêm.

Sau lưng nàng còn có một vị lão đại phu đeo hòm thuốc. Vừa bước vào, ông liền bắt mạch cho A Oanh, hỏi han về kỳ nguyệt sự cùng chuyện phòng the trong khoảng thời gian gần đây. A Oanh nhịn xấu hổ, lần lượt trả lời. Cuối cùng, lão đại phu quay sang Thẩm Minh Thục, khẽ lắc đầu.

Vậy là không mang thai.

Thẩm Minh Thục không khỏi thất vọng.

Thân thể A Oanh vốn khỏe mạnh, vấn đề nằm ở chỗ Bùi Nguyên Tự rất ít khi đến phòng nàng. Chưa thể thụ thai cũng là điều bình thường, dục tốc bất đạt. Thẩm Minh Thục khẽ thở dài, phất tay bảo lão đại phu lui xuống.

"Chuyện vừa nãy, là do tỷ tỷ nhất thời nóng nảy, muội đừng để trong lòng."

Thẩm Minh Thục kéo tay A Oanh, giọng điệu ôn hòa mà nghiêm nghị:

"A Oanh, đừng trách tỷ tỷ quá nghiêm khắc với muội. Muội vốn đã không được đại gia yêu thích, nếu còn thất lễ trước mặt chàng, đến trễ đến mức để chàng chờ, đại gia không nổi giận mới là lạ. Tỷ tỷ làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho muội thôi."

"Muội xuất thân thấp kém, lại chưa từng được dạy dỗ đàng hoàng. Mẫu thân muội, Lâm thị, từng là ca kỹ của giáo phường ty, tỷ tỷ thấy muội đáng thương mới đưa muội vào phủ, nếu không thì với thân phận của muội, ngoài tỷ ra, ai dám vì muội mà đắc tội với đại nhân Tào gia?"

"Muội sau này cứ nghe lời tỷ tỷ, đừng làm đại gia phật ý. Chỉ cần muội sinh hạ được Thế tử cho phủ Quốc Công, tỷ tỷ sẽ nâng muội lên làm quý thϊếp, còn ban cho muội cùng Quyết ca nhi mỗi người ba trăm lượng bạc cùng hai gian cửa tiệm. Muội thấy thế nào?"

"Thật sao?" Đôi mắt hạnh của A Oanh lập tức sáng lên, nhưng rồi nàng lại chần chừ, ấp úng nói: "Nhưng... số bạc này nhiều quá, đại tỷ, muội... muội thật không dám nhận..."

"Ngốc à, còn chưa hoài thai, đã nghĩ đến chuyện sau này rồi."

Thẩm Minh Thục cười khẽ, chỉ chỉ xuống bụng A Oanh, nói:

"Trước tiên phải có thai, cái đó mới là chính sự. Tỷ đã bàn với đại gia, ngày mai chàng sẽ khởi hành đến Linh Châu ở Sóc Phương để tuần biên, chuyến đi này phải mất bốn, năm tháng. Đợi chàng trở về, muội tranh thủ mang một đứa nhỏ về theo, đến lúc đó bệnh của tỷ cũng sẽ tự khỏi."

Vẻ mặt A Oanh lập tức chuyển từ vui mừng sang ủ dột, nhăn nhó nói:

"Cái gì? Bốn, năm tháng sao? Lâu như vậy ư? Đại tỷ, muội chưa từng đi xa như vậy, muội có thể không đi được không?"