Chương 7

Cơ thể nhỏ bé cứng đờ, đôi mắt xanh nhạt xinh đẹp nhìn người đàn ông trước mặt, trong đó có chút bất mãn.

Tựa như đang trách anh: Sao anh có thể làm thế với tôi chứ?

Chu Chi Nam bật cười khẽ, giọng mang chút ngông nghênh: “Về nhà thôi.”

Nghe anh nói ba chữ đó, cơn bất mãn của Tiểu Hoa lập tức biến mất. Nó “meo” một tiếng mềm mại như đáp lại.

Chu Chi Nam đặt con mèo vào balo mèo, đeo lên vai. Sau đó cùng nhân viên mang đồ ra xe, chất hết vào cốp.

Balo mèo được đặt ở ghế phụ, rồi anh khởi động xe.

Tiểu Hoa nhìn qua khe balo, do góc độ hạn chế nên không thấy được cảnh ngoài cửa sổ, chỉ thấy người đàn ông đang lái xe bên cạnh.

Nó cứ thế nhìn anh mãi.

Và nhận ra anh... thật đẹp trai.

Không biết bao lâu, xe dừng lại. Người đàn ông xuống xe, đóng cửa.

Tiểu Hoa lập tức đứng bật dậy nó muốn theo ra, nhưng bị nhốt nên không cử động được.

Nó kêu to: “Còn tôi! Còn tôi nữa!” Nhưng âm thanh phát ra lại chỉ là: “Meo... meo...!”

Con người chẳng hiểu được nó nói gì.

Chu Chi Nam vòng sang bên ghế phụ, mở cửa, nghe tiếng kêu liền nói bâng quơ: “Gấp gì chứ, chẳng phải tôi tới rồi đây à?”

Nói xong, anh cũng chẳng để ý con mèo có hiểu không, vẫn đeo balo mèo lên vai, tay còn xách đầy đồ lỉnh kỉnh.

Đồ nhiều quá, một chuyến không mang hết, lát nữa phải quay lại.

Rất nhanh, họ đã về đến nhà.

Chu Chi Nam đặt đồ xuống, sau cùng mới mở balo mèo ra.

Nhưng con mèo nhỏ bên trong lại không lập tức chui ra. Nó cảnh giác nhìn quanh, chưa chắc nơi này an toàn, nên không dám manh động.

“Cứ chơi đi nhé.” Chu Chi Nam nói rồi đứng dậy, quay người rời đi.

Trong nhà chỉ còn lại một con mèo.

Tiểu Hoa trốn trong balo, cẩn thận quan sát khung cảnh mới.

Dù nó tin người này có vẻ là người tốt, nhưng vẫn giữ chút cảnh giác. Nhỡ đâu anh chỉ giả vờ thì sao?

Sau khi quan sát hồi lâu, Tiểu Hoa mới rón rén bước ra, đôi chân ngắn nhỏ xíu đặt lên sàn nhà mới lạ.

Tiểu Hoa không biết nên diễn tả thế nào những gì nó hiểu được còn quá ít, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt thật đẹp.

Đúng vậy, rất đẹp, lại sạch sẽ, rộng rãi vô cùng, lớn hơn ngôi nhà của người chủ trước rất nhiều.

Nghĩ đến việc sau này đây sẽ là nhà của mình, lòng Tiểu Hoa có chút vui sướиɠ.

Nó tò mò ngửi khắp nơi, ngửi chỗ này rồi lại chỗ khác mùi hương cũng rất dễ chịu, nó thích lắm.

Từng bước từng bước, Tiểu Hoa đi đến phòng khách. Ban đầu nó loanh quanh dưới sàn, sau đó nhảy lên ghế sofa.

Nó biết thứ này trước đây từng nghe con người nói, đây gọi là sofa, là thứ để họ ngồi nghỉ ngơi.

Khi vừa đặt chân lên, cảm giác mềm mại khiến nó không nhịn được mà xoè nhẹ móng vuốt ra.

Cảm giác ấy còn thoải mái hơn cả cái ổ mà nó từng tự tìm được trước kia.

Tiểu Hoa nghĩ nó là một con mèo biết ơn, sẽ báo đáp người cứu mình, nhưng cũng có ranh giới riêng.

Nó sẽ cảm ơn, nhưng không có nghĩa là nhất định phải ở lại.

Tuy nhiên, nếu người này thật lòng đối tốt, nó sẵn sàng ở bên anh.

Vừa nghĩ, nó vừa trở mình trên chiếc sofa mềm, rồi nằm hẳn ra, cuộn người lại đầy hưởng thụ.

Trong khi đó, Chu Chi Nam lại xuống dưới lấy thêm đồ. Giữa chừng còn nhận một cuộc điện thoại, bị trì hoãn vài phút.

Khi quay lại tầng trên, vừa mở cửa liền thấy cảnh một con mèo nhỏ vụt chạy trốn.

Nhìn dáng nó chạy nhanh như bay, Chu Chi Nam không nhịn được khẽ cười, rồi tự nhiên bước vào, bắt đầu dọn đồ.