“Chu Tiểu Hoa!” Chu Chi Nam cao giọng gọi.
Những người đang làm việc trong văn phòng đều dừng lại nhìn Chu Chi Nam, không ai dám phát ra một tiếng động nhỏ vì sợ làm phiền anh.
Sau tiếng gọi đó vẫn không thấy Chu Tiểu Hoa đâu, trong lòng Chu Chi Nam đã bắt đầu nghĩ xem lát nữa sẽ dạy dỗ nó thế nào, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu.
Chu Chi Nam ngẩn người, sau đó nhanh chóng bước về phía cửa sổ.
Cửa sổ đang mở, Chu Chi Nam thò đầu ra nhìn xuống dưới lầu. Chỉ một cái liếc mắt này, anh đã thấy ngay mấy cái đầu mèo đang ngồi thành hàng nhìn ngược lên phía mình.
Một con, hai con, ba con... mèo!
Chu Chi Nam bỗng nhiên không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Meo!” Tiểu Hoa ngẩng đầu, nhìn Chu Chi Nam đang thò đầu ra từ cửa sổ mà kêu thêm một tiếng.
[Tôi ở đây nè!]
Chu Chi Nam thật sự cảm thấy có chút buồn cười.
Tiểu Hoa không biết Chu Chi Nam cười gì, chỉ thấy tâm trạng anh có vẻ khá tốt nên nó lại tiếp tục meo meo: [Tôi vừa mới làm quen được những người bạn mới.]
[Có thể cho tôi ở dưới này chơi thêm một lát được không?]
[Tôi hứa sẽ không chạy loạn đâu.]
Dĩ nhiên Chu Chi Nam chẳng hiểu được câu nào, nhưng sau khi cười một lúc, anh vẫn rất cởi mở nói: “Hóa ra là đang kết bạn à, thế thì chơi đi.”
“Nhóc đừng có bắt nạt người ta đấy nhé!”
“Cũng không được chạy lung tung, lát nữa tôi gọi thì phải biết đường mà về.”
Giọng điệu của Chu Chi Nam cứ như đang dặn dò một đứa trẻ ham chơi và có chút nghịch ngợm vậy.
“Meo.”
[Tôi mới không thèm bắt nạt bọn họ.]
Tiểu Hoa thầm biện minh cho mình một câu. Nó chưa bao giờ bắt nạt con mèo nào cả, ngày xưa đánh những con mèo kia toàn vì tụi nó muốn cướp đồ ăn của nó thôi.
Hơn nữa khi đánh nhau, đa số lần là nó đều thua cả.
Sau đó nó lại tiếp tục đáp lời: [Tôi chắc chắn sẽ không chạy loạn đâu.]
Chu Chi Nam rụt đầu vào, quay lại tiếp tục làm việc.
Đến giữa trưa, khi Chu Chi Nam chưa kịp gọi, Tiểu Hoa đã tự mình mò về.
Nó tự ăn đồ ăn, uống nước rồi nghỉ ngơi, còn nhóm Chu Chi Nam vẫn đang bận rộn với công việc.
Khi công việc tạm ổn, Chu Chi Nam lại nhớ đến nhóc con kia, nhưng thấy nó không có trong văn phòng, anh liền đi thẳng ra cửa sổ nhìn xuống.
Quả nhiên thấy Tiểu Hoa đang nằm phơi nắng ngủ khì cùng mấy con mèo hoang khác ở dưới lầu.
Chu Chi Nam không làm phiền nó, quay lại tiếp tục bận rộn với việc của mình.
Thời gian trôi nhanh, trời dần sập tối.
Tiểu Hoa vẫn không đợi Chu Chi Nam gọi mà chủ động tự đi về.
Nó đi vào từ cửa chính dưới lầu, trên đường có không ít người nhìn thấy nó, nhưng Tiểu Hoa không dừng lại mà chạy thẳng lên lầu.
Chỉ là sau một chuyến đi chơi, trông Tiểu Hoa có vẻ hơi “tơi tả”. Vừa mới bước vào cửa văn phòng, Tiểu Đào vô tình nhìn thấy liền không nhịn được mà bật cười.
Tiếng cười của Tiểu Đào hơi đột ngột làm mọi người trong văn phòng đều nhìn sang,
Tiểu Đào hất hàm ra hiệu cho họ tự nhìn.
Thấy bộ dạng của Chu Tiểu Hoa lúc này, ai nấy đều không nhịn được mà bật cười theo, không khí áp lực trong văn phòng cũng nhờ đó mà giãn ra nhiều.
Tiểu Hoa ngơ ngác không hiểu họ cười gì, cuối cùng nhìn sang Chu Chi Nam như đợi anh giải thích.
Chu Chi Nam cũng cười, nhưng không quá đà như họ. Thấy Chu Tiểu Hoa nhìn mình, anh lập tức thu lại nụ cười.
Người đàn ông ra vẻ nghiêm túc một chút rồi ngoắc tay: “Lại đây.”
Chu Tiểu Hoa thật sự chạy tới, lạch bạch chạy qua, vừa đến trước mặt Chu Chi Nam, nó lấy đà nhảy tót lên đùi anh.