“Vâng.”
Mọi người đáp lời rồi tản ra, ai làm việc nấy.
Tiểu Hoa lúc này dường như không buồn ngủ, thấy Chu Chi Nam rời đi cũng đứng dậy định theo, nhưng bị Chu Chi Nam lên tiếng ngăn lại: “Phòng thẩm vấn không được vào.”
Có thể mang Chu Tiểu Hoa vào văn phòng đã là sự tín nhiệm rất lớn của Cục trưởng Trương đối với anh rồi.
Tiểu Hoa đành dừng lại, nhìn Chu Chi Nam và Diệp Tử Hành rời đi.
Trong văn phòng, mọi người cũng bận rộn với công việc của mình. Tiểu Hoa nhìn quanh một vòng, cuối cùng chạy tới chỗ ngồi của Chu Chi Nam rồi nằm xuống.
Mèo vốn dĩ rất thích ngủ, Tiểu Hoa cũng không ngoại lệ. Ở yên một lúc, nó không nhịn được mà khép mắt lại.
...
Bên kia, Chu Chi Nam và Diệp Tử Hành đã tới phòng thẩm vấn, tiến hành thẩm vấn nghi phạm lần nữa.
Thế nhưng Trương Chí Dũng vẫn giữ dáng vẻ khinh thường, hoàn toàn không để Chu Chi Nam và bọn họ vào mắt.
Diệp Tử Hành cũng không lãng phí thời gian, hỏi thẳng: “Hai mươi năm trước anh đã kết hôn, vậy vợ anh hiện giờ đang ở đâu? Có vài việc cần sự phối hợp của cô ấy.”
Trương Chí Dũng vốn còn mang vẻ mặt kiêu ngạo, khi nghe câu này, trong đáy mắt thoáng qua vài phần lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Gã mang theo chút giễu cợt nói: “Năm đó đúng là có về quê làm tiệc cưới, nhưng người ta chê tôi nghèo, chạy theo người đàn ông khác rồi.”
“Chạy theo người đàn ông khác?” Diệp Tử Hành nhíu mày.
Trương Chí Dũng lại tỏ ra rất đương nhiên:“Đúng vậy, chạy theo người khác. Dù sao chúng tôi cũng chưa đăng ký kết hôn, cô ta có chạy theo người khác thì cũng không phạm pháp.”
“Anh cứ để cô ấy đi như vậy sao?” Diệp Tử Hành hơi nheo mắt, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
“Không thì sao?” Trương Chí Dũng hỏi ngược lại.
Diệp Tử Hành không nói gì, Trương Chí Dũng tiếp tục: “Cán bộ à, bản thân mình không có năng lực cho phụ nữ cuộc sống tốt đẹp, thì không nên cản họ lựa chọn cuộc sống tốt hơn, đúng không?”
Một câu nói nghe thì đầy chính nghĩa, nhưng từ miệng Trương Chí Dũng thốt ra, lại mang theo cảm giác vô cùng quái dị.
Hơn nữa...
Khi Diệp Tử Hành hỏi câu “anh cứ để cô ấy đi như vậy sao”, Trương Chí Dũng tuy đã trả lời, nhưng Chu Chi Nam và Diệp Tử Hành đều nhận ra sự im lặng thoáng qua của gã.
Trương Chí Dũng đang nói dối!
Bọn họ không phải mấy tay mơ vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát. Nhiều khi chỉ cần nắm được một phần sự thật, là có thể nhanh chóng đưa ra suy luận.
Ví dụ như, khi biết Trương Chí Dũng từng kết hôn, nhưng hiện tại lại không có vợ con bên cạnh, bọn họ đã từng suy đoán liệu hành vi hiện tại của Trương Chí Dũng có liên quan đến người vợ kia hay không.
Cho nên lúc này, bọn họ càng thêm hoài nghi người vợ “chạy theo người khác” mà Trương Chí Dũng nhắc tới.
Cô ấy... thật sự là chạy theo người khác sao?
...
Chu Chi Nam và Diệp Tử Hành bước ra khỏi phòng thẩm vấn, tuy rằng họ không hỏi ra được điều gì, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch.
“Trước tiên cứ cho người đi tra người phụ nữ kia đã.” Chu Chi Nam nói.
“Vâng.” Diệp Tử Hành đáp lời.
“Còn nữa...”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía văn phòng. Chu Chi Nam liếc nhìn mấy người còn lại trong phòng, sau đó theo bản năng bắt đầu tìm kiếm Chu Tiểu Hoa.
Chỉ là sau khi quét mắt một vòng, Chu Chi Nam lại chẳng thấy Chu Tiểu Hoa đâu cả, anh không khỏi nhíu chặt lông mày.