Chương 41

Tiểu Hoa giận rồi, cúi đầu định cắn tay Chu Chi Nam, nhưng dù là giận, Tiểu Hoa cũng khống chế lực đạo, không thật sự cắn bị thương Chu Chi Nam.

Chu Chi Nam cũng không ngăn cản, vẫn cứ nhìn chằm chằm, mặc kệ nó cắn ngón tay mình.

Qua vài giây, Tiểu Hoa tự thấy vô vị, chủ động nhả miệng ra, lại ngẩng đầu dụi dụi tay Chu Chi Nam.

Nhưng lần này Chu Chi Nam không giúp nó gãi ngứa nữa, Tiểu Hoa lại nhìn Chu Chi Nam.

Sau đó liền nghe thấy người đàn ông hỏi: "Nhóc sẽ không làm hại người khác đúng không?"

Chuyện này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của Chu Chi Nam, anh cũng không biết giờ đây con vật nhỏ bé này nói với mình có phải lời thật lòng hay không, dù sao đây cũng là một chuyện vô cùng bất thường.

Bất thường đến mức nhất thời anh không nghĩ ra được cách xử lý thích hợp.

Nhưng từ lúc anh đặt tên cho nó, mang nó về nhà, anh đã xem nó như một thành viên trong gia đình rồi.

Anh chưa nghĩ ra nên sắp xếp cho Chu Tiểu Hoa thế nào cho thỏa đáng, nên chỉ nghĩ đến đúng một câu hỏi này.

"Dù thế nào đi nữa, nhóc sẽ không làm hại người khác chứ?" Chu Chi Nam hỏi lại lần nữa.

Tiểu Hoa nhận ra sự nghiêm túc trong ngữ khí của Chu Chi Nam, nó đã biết Chu Chi Nam làm nghề gì rồi, cảm thấy mình cũng coi như hiểu Chu Chi Nam, nó biết ranh giới cuối cùng của người đàn ông này là gì.

Anh tuyệt đối sẽ không cho phép nó làm hại người khác.

"Meooo!" Tiểu Hoa dùng sức gật đầu.

[Tôi chắc chắn sẽ không làm hại người khác đâu!]

Khóe môi Chu Chi Nam gợi lên nụ cười nhàn nhạt, dùng sức xoa xoa đầu Chu Tiểu Hoa, ngữ khí cũng nới lỏng đi một chút: "Chỉ cần nhóc không hại người là được."

Chỉ cần nó không hại người, bất kể nó có gì khác biệt với những thú cưng khác đi chăng nữa, điều đó cũng không quan trọng.

Tiền đề chính là nó sẽ không gây nguy hiểm đến an toàn thân thể của con người.

Nếu không anh sẽ không nương tay đâu, anh trước giờ luôn biết rõ ranh giới cuối cùng của mình là gì.

"Meo."

Tiểu Hoa trực tiếp từ bàn trà nhảy lên đùi Chu Chi Nam, vì không thăng bằng nên nó hơi xiêu vẹo.

Nhưng dù đứng không vững, Tiểu Hoa cũng nỗ lực dùng đầu mình dụi vào cằm người đàn ông.

Chu Chi Nam lúc Tiểu Hoa sắp ngã đã ôm chắc nó vào lòng mình.

Xác định được Chu Tiểu Hoa không có tâm tư hại người, Chu Chi Nam thả lỏng hơn một chút, đáy lòng anh còn rất nhiều nghi vấn, nhưng lại không biết hỏi cái nào trước, nên nghĩ đến gì thì hỏi nấy.

Ví dụ như...

"Vậy sao nhóc biết người đàn ông đó là hung thủ?" Chu Chi Nam hỏi lại lần nữa.

Tiểu Hoa dùng cái vuốt nhỏ của mình giẫm giẫm lên điện thoại của Chu Chi Nam.

"Điện thoại à?" Chu Chi Nam hỏi.

Tiểu Hoa lại giẫm giẫm, Chu Chi Nam tức thì nghĩ đến việc mình vừa nãy cho nó xem ảnh, lập tức đổi lời: "Nhóc nói là ảnh chụp?"

Tiểu Hoa hơi nghiêng đầu, một bộ dạng đáng yêu cực kỳ.

Chu Chi Nam lúc này cũng đã nhớ ra chuyện liên quan đến ảnh chụp, hôm đó anh ở nhà xem tài liệu, lúc ấy Chu Tiểu Hoa cũng sấn tới.

Nhưng những thứ đó quan trọng, anh không cho Chu Tiểu Hoa động vào.

Chỉ là nhìn một cái như vậy, Chu Tiểu Hoa liền ghi nhớ, lúc gặp lại người lần nữa, đã tìm thấy đối phương không sai một li.

Trí nhớ của nó thật sự rất tốt.

"Lúc đó hắn chạy rất nhanh, là nhóc đã giữ chân hắn." Chu Chi Nam phỏng đoán hợp lý.