Một người một mèo lại đối mắt rất lâu, rất lâu, trong lòng Tiểu Hoa càng lúc càng thấp thỏm, nó không nhịn được mà tiến lại gần Chu Chi Nam, muốn anh dịu dàng vuốt ve mình để an ủi.
Chu Chi Nam dù đang trong cơn chấn kinh, khi Chu Tiểu Hoa lại gần vẫn nhẹ nhàng xoa đầu nó, dùng móng tay gãi nhẹ dưới cằm nó.
Tiểu Hoa sướиɠ đến mức nhắm mắt lại, trong l*иg ngực phát ra tiếng gừ gừ.
Chu Chi Nam cứ thế nhìn sinh vật nhỏ bé đứng trước mặt mình.
Anh cũng từng có tuổi thơ, từng đọc tiểu thuyết tiên hiệp, xem phim kỳ ảo, giờ nhìn vật nhỏ này, lại chẳng cách nào liên tưởng nó với đám yêu quái được.
Nhưng nó quả thật không phải là một con mèo bình thường.
Chu Chi Nam bỗng hỏi: "Nhóc biết phép thuật không?"
Tiểu Hoa mở mắt, ngơ ngác nhìn Chu Chi Nam, phép thuật là cái gì?
Dường như nhìn ra thắc mắc của Tiểu Hoa, Chu Chi Nam giải thích: "Là kiểu đột nhiên biến mất, đột nhiên xuất hiện, hay là có thể điều khiển con người, hút linh hồn con người chẳng hạn."
Tiểu Hoa trợn tròn mắt, rồi kịch liệt lắc đầu: "Meo!"
[Tôi không biết!]
[Tôi không phải yêu quái!]
Tiểu Hoa cũng nhớ lại những gì mình từng thấy trên tivi, mấy con vật tu luyện thành tinh rồi còn biến thành người.
Có loài vật tốt, nhưng có loài thì không, chúng sẽ làm hại con người!
"Meo!"
[Tôi không có phép thuật! Tôi cũng sẽ không làm hại người khác đâu!]
Tiểu Hoa rất kích động, không ngừng kêu meo meo với Chu Chi Nam.
Chu Chi Nam ngoài thấy ồn ào ra thì chẳng nghe hiểu gì, nhất là nhìn cái bộ dạng dựng lông của Chu Tiểu Hoa, Chu Chi Nam chỉ thấy nó thật ngốc!
"Được rồi, được rồi." Chu Chi Nam đưa tay đè lấy Chu Tiểu Hoa đang nhảy dựng lên: "Biết thì nhóc gật đầu, không biết thì nhóc lắc đầu."
Dẫu sao nó cứ kêu meo meo mãi, anh chắc chắn là nghe không hiểu, vẫn nên dùng cách mà anh có thể hiểu được để biểu đạt.
Tiểu Hoa vẫn muốn giải thích, nhưng nhìn người đàn ông trước mắt, nó biết mình có nói anh cũng không hiểu, tất cả đều là nói suông.
Tiểu Hoa có chút giận rồi, nó không muốn quan tâm Chu Chi Nam nữa, anh thế mà dám không tin tưởng nó.
Nhưng sau một hồi giằng co ngắn ngủi, Tiểu Hoa vẫn lắc đầu, nó không biết.
Nó không có pháp thuật, trong khi không làm hại người khác, nó cũng thể hiện rằng mình rất yếu, về điểm mình rất yếu này, là điều Tiểu Hoa không muốn thừa nhận cho lắm.
"Không biết à." Chu Chi Nam lẩm bẩm, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra đủ loại vấn đề.
Một lát sau, Chu Chi Nam lại hỏi: "Vậy nên nhóc chỉ là có thể nghe hiểu con người nói chuyện thôi đúng không?"
Tiểu Hoa gật đầu, nó đúng là nghe hiểu được.
Chu Chi Nam cũng gật đầu, suy ngẫm nói: "Vậy nên chính là thành tinh rồi nhưng trông lại không được tinh cho lắm."
Tiểu Hoa đã không còn là con mèo Tiểu Hoa của vài tháng trước nữa, trước kia ở bên ngoài nó đã thấy rất nhiều, rất nhiều người, nhưng nhiều lúc thấy người là nó đều trốn đi, lo lắng đối phương sẽ làm hại mình.
Cho nên dù họ có nói chuyện, nó nghe được không đầu không đuôi, cũng là lơ tơ mơ, rất nhiều lời không cách nào hiểu được.
Nhưng trong thời gian vài tháng này, ở nhà nó đã học được cách xem tivi, từ trong tivi học được rất nhiều thứ.
Có những lời, nó cũng có thể hiểu được rốt cuộc là ý nghĩa gì.
Nó cứ cảm thấy lời này của Chu Chi Nam dường như có chút tiếc nuối, cảm thấy nó không hề lợi hại lắm.