Chương 35

Dù sếp là "con cưng" của phân cục, nhưng...

À thì, Tiểu Đào cũng không biết nói sao, chỉ cảm thấy sếp chắc chắn sẽ bị khiển trách cho xem.

Nhưng cô ấy có nói gì sếp cũng chẳng nghe đâu, nên thôi vậy.

Chu Chi Nam mang cát và chậu cát về văn phòng, vừa mới bày ra, Chu Tiểu Hoa đã không chờ nổi mà lao ngay vào!

Tiểu Hoa đã nhịn lâu lắm rồi.

"Ở yên đấy, tôi đi lấy đồ ăn cho nhóc." Chu Chi Nam dặn dò một câu rồi lại vội vã rời đi.

Đầu bếp Vương đã chuẩn bị xong theo yêu cầu của Chu Chi Nam, lúc đến lấy, Chu Chi Nam ném cho ông ấy một vật từ xa.

Đầu bếp Vương bắt lấy, rồi không nhịn được thốt lên: "Chà! Thế này thì phải chuẩn bị Mãn Hán Toàn Tịch mới xứng đáng chứ nhỉ?"

Chu Chi Nam nói: "Cũng không cần thiết đâu, nó ăn không hết."

"Cháu đi đây."

Chu Chi Nam đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Rất nhanh sau đó, một góc văn phòng hình sự đã biến thành địa bàn của Chu Tiểu Hoa.

Dù Tiểu Hoa cảm thấy không ngon lắm nhưng nó cũng ăn lấy ăn để, cả buổi sáng không ăn không uống, lại còn chạy xa như vậy, nó cũng đói rồi.

Chu Chi Nam nhìn Chu Tiểu Hoa, nhớ lại những chuyện không tưởng vừa xảy ra, anh có cảm giác rằng Chu Tiểu Hoa có thể nghe hiểu lời mình nói.

Chu Chi Nam muốn nói lại thôi.

Mãi đến khi Chu Tiểu Hoa ngừng ăn, ngẩng đầu lên ngoan ngoãn nhìn mình, Chu Chi Nam mới sực tỉnh.

Suy tính hồi lâu, Chu Chi Nam vẫn không nhịn được mà mở lời: "Lát nữa cứ ngoan ngoãn ở đây nhé, được không?"

"Meo."

[Được.]

Tiểu Hoa đã giúp Chu Chi Nam tìm thấy người rồi, việc cần làm đã làm xong, vả lại giờ nó cũng mệt, muốn ngủ rồi.

Chu Chi Nam sao cứ thấy không tin tưởng nổi.

Thế là anh nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp: "Vứt bỏ nhóc thì chắc chắn là không thể rồi, nhưng nếu nhóc không nghe lời, từ ngày mai bắt đầu ăn hạt mèo đi nhé."

Kể từ khi dì Đường nấu đồ cho vật nhỏ này, nó chẳng thèm ăn hạt nữa.

Dù chi phí nấu cơm mèo hơi cao nhưng Chu Chi Nam không phải không lo nổi, lại xét thấy tự làm thì sạch sẽ vệ sinh hơn, nên cứ để nó ăn đồ dì Đường nấu.

"Meo!"

[Không muốn!]

Tiểu Hoa giận, giờ nó chẳng thích ăn hạt mèo tí nào, nó muốn ăn đồ dì Đường nấu, dì Đường nấu là ngon nhất!

Chu Chi Nam nhìn sinh vật nhỏ bé đang ngẩng đầu nhìn mình, dường như thấy được vài phần giận dỗi trong đôi mắt xinh đẹp của nó, nhất thời bật cười.

Cả buổi sáng, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen, lúc này Chu Chi Nam cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.

"Ngoan ngoãn nghe lời thì muốn ăn gì cũng được." Chu Chi Nam nói.

Nếu nó vẫn không nghe lời, anh không thể thật sự vứt bỏ Chu Tiểu Hoa, nhưng bỏ đói nó một hai bữa thì vẫn làm được!

Chu Chi Nam không nói gì thêm với Chu Tiểu Hoa, quay đầu bảo Diệp Tử Hành một câu: "Đi, đến phòng thẩm vấn."

"Vâng." Diệp Tử Hành lập tức đứng dậy.

Cả nhóm ai nấy bắt đầu bận rộn, Tiểu Hoa đi dạo một vòng quanh văn phòng, cuối cùng nhảy lên ghế của Chu Chi Nam, cuộn tròn cơ thể lại và nhanh chóng nhắm mắt.

...

Phía thẩm vấn của Chu Chi Nam cũng không hề thuận lợi.

"Nạn nhân có quan hệ gì với anh?" Diệp Tử Hành hỏi.

Trương Chí Dũng liếc nhìn tấm ảnh, thản nhiên nói: "Chẳng có quan hệ gì, tôi không quen."

"Vậy tại sao anh lại dùng phương thức tàn nhẫn như thế để gϊếŧ người, thậm chí sau khi nạn nhân tử vong vẫn không chịu dừng tay?"