Chương 31

“Xin chào.” Chu Chi Nam lịch sự gật đầu nhưng không lãng phí thời gian. Anh hỏi thẳng: “Tình hình thế nào?”

Cảnh sát địa phương hơi ngại: “Thật ra bọn tôi cũng không biết rõ. Bên chúng tôi chỉ xử lý tranh chấp dân sự nhỏ.”

Đây là khu giáp ranh thành phố, nông thôn, một đồn nhỏ, hoàn toàn không có điều kiện điều tra án mạng.

“Hiểu rồi. Vậy nói xem phát hiện thi thể thế nào.”

Cảnh sát nhanh chóng thuật lại: “Hai tiếng trước, có bà cụ báo cảnh sát nói phát hiện xác người. Chúng tôi lập tức đến hiện trường. Sau khi thấy cách gây án quá tàn nhẫn nên lập tức báo lên trên.”

“Tôi cũng đã xem ảnh vụ trước trên nội mạng...”

Anh ta ngại ngùng: “Tôi cảm thấy hiện trường hai vụ rất giống nhau.”

Chu Chi Nam liếc anh ta một cái. Người cảnh sát kia tưởng Chu đội không hài lòng vì mình nói mà không có chứng cứ, nên lập tức đứng nghiêm: “Xin lỗi!”

Chu Chi Nam không đáp lời xin lỗi, chỉ nói:“Đích xác hai hiện trường rất giống nhau.”

Nói xong anh đi tiếp. Người cảnh sát kia ngẩn ra một giây rồi không nhịn được mỉm cười. Nhưng nhớ đang ở hiện trường án mạng, anh ta lập tức nghiêm mặt lại.

Pháp y Lý Tĩnh An đang tiến hành kiểm tra sơ bộ, tổ giám định dấu vết cũng đang lấy mẫu.

Nhìn hiện trường bừa bộn, dấu chân chồng chất, Chu Chi Nam thầm cảm thấy đau đầu thay tổ giám định. Đây rõ ràng là đám ông bà tò mò chen vào trước khi cảnh sát đến gây ra.

Tiểu Hoa nằm trên cửa sổ xe nhìn ra.

Chu Chi Nam không yên tâm nó chạy đi lung tung nên chỉ để hở một khe nhỏ vừa đủ thoáng khí nhưng tuyệt đối không chui ra nổi, dù mèo có “chất lỏng” cỡ nào đi nữa.

Tiểu Hoa chỉ có thể nhìn. Nhưng người đông quá, nó chẳng thấy rõ gì cả.

Nó hụt hẫng.

Nó chỉ muốn giúp để Chu Chi Nam luôn vui vẻ thôi.

Tại sao anh không muốn?

Tiểu Hoa biết vì Chu Chi Nam nghĩ nó chỉ là một con mèo, chẳng biết gì, chẳng làm được gì.

Nó thở dài, hai chân trước đặt trên kính mỏi rồi, định buông xuống nghỉ một chút...

Nhưng đúng lúc ấy, nó nhìn thấy một người.

Một người đàn ông đang trốn sau đám người, nhìn hiện trường mà khóe miệng nhếch lên đang cười!

Đây chẳng phải là người nó từng thấy trong ảnh Chu Chi Nam xem ở nhà sao?

Nó nhớ rõ đó chính là hung thủ.

Là người Chu Chi Nam đang tìm!

Tiểu Hoa lập tức hét lên trong xe, giọng rít căng hết sức:

“Meooo!!”

[Chu Chi Nam!]]

“Meo!!”

[Chu Chi Nam mau tới đây!!]

“Meooo meooo meooo!!!”

[Gã đó ở đây! Mau đến!!!]

Tiếng mèo vang liên tục, nhưng xung quanh quá ồn. Cửa kính chỉ hé một chút, âm thanh thoát ra rất nhỏ, muốn người khác nghe thấy là rất khó.

Cho dù có ai nghe được, cũng chỉ nghĩ là mèo kêu chẳng ai để ý.

Tiểu Hoa vừa kêu vừa nhìn chằm chằm tên đàn ông kia may mà chẳng ai chú ý tiếng mèo, gã cũng không.

Nó tiếp tục gào đến khản giọng:

“Meooo!!”

[Chu Chi Nam!!]

[Tên xấu xa kia ở đây, mau đến đi!!]

Chu Chi Nam đang nói chuyện với pháp y lão Lý về phương thức gây án. Giờ họ đã xác định hung khí giống nhau, những nhát đâm đầu tiên cũng giống nhau.

Gần như chắc chắn hai vụ là cùng một hung thủ.

“Anh đưa nạn nhân về trước, xem lần này có thể tìm được thêm manh mối không.” Lý Tĩnh An nói.

“Ừ.” Chu Chi Nam gật đầu.

Anh chuẩn bị đi hỏi ghi chép hiện trường, nhưng mới quay người, bước chân bỗng khựng lại. Anh nhìn về phía bãi đỗ xe bên ngoài.

Hình như... anh nghe thấy tiếng mèo kêu?

Âm thanh rất nhỏ, Chu Chi Nam không chắc đó có phải là tiếng của Chu Tiểu Hoa hay không.