Chương 29

“Meo.”

[Không muốn.]

Tiếng mèo nhỏ xíu, nghe còn hơi guilty, nhưng trong lòng thì vô cùng bướng bỉnh, Nó chính là tới để giúp phá án, chưa bắt được hung thủ thì nó sẽ không về.

Chu Chi Nam hiểu ngay. Sáng nay lúc anh ra khỏi nhà, nó cũng có cái mặt này!

Anh tức thật rồi.

“Chu Tiểu Hoa, giờ tôi phải đi làm. Nếu nhóc còn chạy lung tung, lạc mất, tôi sẽ không đi tìm đâu!” Giọng điệu của anh kiên quyết đến mức giống hệt mấy tên tra nam kiểu: “Có giỏi thì đi luôn đi, đừng quay lại.”

Tiểu Hoa không nhúc nhích, chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh.

Chu Chi Nam thật sự không có thời gian dây dưa. Anh dặn câu cuối: “Ngồi yên. Đợi dì Đường đến đón.”

Nói xong, anh nhanh chóng đi ra ngoài. Những người khác cũng khẩn trương theo sau.

Tiểu Hoa vẫn không động đậy, nghe được Chu Chi Nam nói với người phía sau: “Đóng cửa lại!”

Cửa đóng “cạch” một tiếng. Văn phòng rộng lớn chỉ còn mình nó.

Không biết mèo khác tai có thính như vậy không, nhưng lúc này nó vẫn nghe được tiếng động của Chu Chi Nam và mọi người dưới lầu.

Họ sắp lên xe rồi.

Tiểu Hoa không do dự nữa, chạy đến cửa sổ. Nó thò đầu nhìn xuống liền thấy nhóm Chu Chi Nam dưới lầu.

Nó quan sát khoảng cách, rồi nhún mình nhảy!

Chu Chi Nam sắp bước lên xe. Không biết linh cảm kiểu gì, anh ngẩng đầu đúng lúc.

Chỉ một giây nhìn thấy, mắt anh mở to, kinh ngạc không giấu nổi.

Tiểu Hoa vừa nhảy từ cửa sổ xuống!

Tim anh thắt lại.

Trong khoảnh khắc đó, Tiểu Hoa đáp xuống một gờ tường tầng hai, rồi tiếp tục bật xuống lần nữa...

Hạ cánh ngay gần chỗ anh.

Một người một mèo nhìn nhau. Ánh mắt Chu Chi Nam làm người ta... rất sợ.

Tiểu Hoa hơi run. Nhưng chỉ chần chừ một giây, nó quay người chạy thẳng vào chiếc xe mà Chu Chi Nam chuẩn bị lên.

Chu Chi Nam nhịn... rồi lại nhịn... và cuối cùng không nhịn được nữa: “Chu Tiểu Hoa!!”

Cả xe nhìn đội trưởng, rồi nhìn con mèo kia, trong lòng không khỏi bội phục, hiếm lắm mới thấy đội trưởng tức đến phát run nhưng lại bất lực như thế.

Không còn thời gian lằng nhằng, Chu Chi Nam nghiến răng, hít sâu, rồi ngồi vào ghế phụ.

“Rầm” anh đóng cửa thật mạnh.

Không khí trong xe im lặng như đóng băng. Tài xế Hứa Dương ngẩn ra mất vài giây mới kịp khởi động xe.

Xe cảnh sát lao ra khỏi cổng. Mọi người im thin thít. Diệp Tử Hành định báo cáo vụ án thì Chu Chi Nam đột ngột gọi: “Chu Tiểu Hoa!!”

Tất cả ánh mắt đổ về phía con mèo đang ngồi ngay giữa hai chỗ sau.

Tiểu Hoa chớp mắt vô tội.

“Lại đây.” Chu Chi Nam ra lệnh.

Ai nấy thầm nghĩ: Mèo gì nghe đâu mà nghe? Không tới được đâu.

Nhưng Tiểu Hoa thật sự động đậy. Nó từ từ bước đến ghế phụ, vì chỗ hẹp nên phải đặt hai chân lên đùi Chu Chi Nam, ngẩng mặt nhìn anh với ánh mắt: [Tôi có làm gì sai đâu?]

Chu Chi Nam nhìn nó một hồi, cố kìm nén:“Chu Tiểu Hoa, những chuyện khác tôi không nói. Nhưng nếu nhóc làm chậm trễ việc phá án tôi sẽ không cần nhóc nữa.”

Trước giờ anh vốn không thích thú nuôi thú cưng, nhưng nhìn thấy nó bị đối xử tệ nên mới mang về. Sống chung vài tháng, anh mới hiểu nuôi mèo cũng có niềm vui.

Nếu không phải việc hôm nay quá nguy hiểm, anh cũng chẳng nói nặng lời như vậy.

Anh là đội trưởng trọng án hình sự những vụ anh xử lý đều là án mạng thật sự. Không thể để một con mèo làm vướng chân.

Lần đầu Tiểu Hoa thấy Chu Chi Nam như vậy nó sợ thật. Có chút hối hận.