Đến khi thấy bụi cỏ kia, mấy con mèo giật mình bỏ chạy tán loạn. Có một con vì hoảng loạn mà va thẳng chân anh.
Đợi bầy mèo chạy hết, Chu Chi Nam mới bước tới, cuối cùng trông thấy một con mèo nhỏ đang thoi thóp nằm trong bụi.
Toàn thân mèo con bẩn thỉu, cộng thêm màn đêm dày đặc khiến anh không nhìn rõ, nhưng mùi máu thì rõ ràng. Chu Chi Nam lấy điện thoại bật đèn pin soi mới thấy khắp người nó dính đầy máu.
Có lẽ vì bị thương nặng, nó đã kiệt quệ, đôi mắt chớp chớp yếu ớt, nhìn anh “meo” một tiếng mỏng manh.
Ánh mắt con mèo nhìn anh, không hiểu sao khiến trong lòng Chu Chi Nam dấy lên chút lo lắng.
Anh vốn không ghét chó mèo, nhưng cũng chẳng thích, vậy mà sao giờ lại lo lắng chứ?
“Meo...”
Mèo nhỏ lại kêu một tiếng với con người trước mặt. Nó đau quá, nó cảm thấy mình sắp chết rồi.
Rõ ràng vừa mới bị con người làm hại, vậy mà lúc này nó vẫn không kìm được đưa móng vuốt yếu ớt lên, mong con người trước mặt có thể cứu mình.
Nó không muốn chết, một chút cũng không hề muốn.
Dù không hiểu tại sao mình lại có cơ duyên như vậy, nhưng việc nó có được trí khôn vốn đã vô cùng hiếm hoi!
Nó may mắn có được suy nghĩ và trí tuệ, sao có thể cam tâm mà chết đi như vậy?
Nhưng nó đã mất quá nhiều máu, tiếng kêu yếu ớt vừa rồi đã là chút sức lực cuối cùng.
Mèo con chẳng còn làm được gì nữa, chỉ chớp mắt một cái, rồi khép mắt lại ngay trước mặt người đàn ông kia.
Nó nghĩ rằng... mình thật sự đã chết.
Chu Chi Nam nhìn con mèo một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi ngồi xổm xuống.
...
“Thật đúng lúc đấy, nếu trễ thêm chút nữa thì chắc chắn nhóc con này đã mất mạng rồi.” Bác sĩ Lâm nhìn người đàn ông trước mặt, khách khí nói.
Người làm việc ở bệnh viện thú y, đa phần là vì thật lòng yêu thích động vật, thấy anh chịu đưa mèo đến cứu, đương nhiên bác sĩ Lâm vui mừng, giọng nói đầy chân thành.
Chu Chi Nam chỉ liếc qua con mèo đang thè lưỡi ra vì thuốc mê mà ngủ mê man, rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại.
Con mèo nhỏ này là do anh đưa đến bệnh viện. Khi đó anh cũng không biết tại sao, chỉ là trong lòng cảm thấy nên cứu nó.
Nghĩ rằng bệnh viện thú y cũng không xa, thế là mang theo.
Đã đưa đến bệnh viện rồi, anh dứt khoát làm trọn việc tốt, chờ ca phẫu thuật xong xuôi.
Kết quả là kéo dài tới hơn bốn giờ sáng. Anh hơi mệt, hơn nữa cũng chẳng biết mình có thể làm gì, nên dứt khoát hỏi thẳng chi phí.
Bác sĩ Lâm nhanh chóng đi tính tiền, còn chủ động giảm bớt một phần.
Nhưng bị anh từ chối. Chu Chi Nam nghiêm túc nói: “Tính sao thì cứ tính như vậy đi.”