"Meo..."
Nó chạy lại, dí mặt sát anh hỏi: [Anh sao vậy?]
Chu Chi Nam không đáp, chỉ nhíu mày, tay ôm bụng, mặt đầy đau đớn.
"Meo... meo..."
[Chu Chi Nam! Anh sao rồi?]
[Anh bị thương à?]
Tiểu Hoa thấy biểu cảm đầy đau đớn, nghĩ anh bị thương nặng.
Nó vội vội vàng vàng cào tay anh, càng gọi càng cuống.
Chu Chi Nam bị đau dạ dày. Mấy hôm nay bận đến chóng mặt, ngày chỉ kịp ăn một bữa, mà bữa đó ăn như chưa từng ăn bao giờ. Ăn vậy hai ngày, bệnh dạ dày phát lại.
[Anh bị làm sao?]
[Bụng anh bị thương à?]
Tiểu Hoa thấy anh ôm bụng, nghĩ chắc bụng bị thương, nên lo lắng muốn xem. Hai móng nhỏ cứ cào cào áo anh.
Nó từng bị thủng bụng, suýt chết.
Càng nghĩ càng hoảng, móng cũng càng dùng lực.
Chu Chi Nam đành vươn tay xoa đầu nó: "Không sao, lát sẽ ổn."
[Bị thương phải đi bệnh viện chứ!]
Tiểu Hoa còn nhớ mình bị thương thì được anh đưa đến bệnh viện thú y. Không có bệnh viện thì nó đã chết rồi.
Nó không muốn Chu Chi Nam chết!
"Meo!"
[Đi bệnh viện đi!]
Vì đau dạ dày, tâm trạng vốn đã bức bối của Chu Chi Nam càng thêm khó chịu. Bên cạnh, tiểu gia hỏa vẫn cứ kêu meo meo, khiến anh suýt nữa muốn phát cáu, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.
Anh lại đưa tay xoa nó một cái, giọng khàn khàn nói: “Được rồi, tự chơi đi. Hôm nay tôi không còn sức chơi với nhóc đâu.”
Nói xong, Chu Chi Nam đứng dậy. Trong nhà có thuốc dạ dày, anh bước đến tủ thuốc.
“Meo...”
[Anh đi đâu vậy?]
Tiểu Hoa lẽo đẽo đi theo sau, vẫn lo lắng. Nhưng có vẻ bụng anh không thủng như nó tưởng, nếu thủng thì phải có máu, mà nó đâu ngửi thấy mùi máu.
Chu Chi Nam không để ý đến con mèo nhỏ đi sát chân mình. Anh mở tủ, lấy hộp thuốc ra và tìm đúng thuốc dạ dày.
Uống xong, anh quay lại ngồi lên sofa, thả người dựa ra sau rồi thở dài nặng nề.
Anh chưa muốn ngủ cũng ngủ không được. Bởi Tiểu Hoa vẫn kêu ở bên cạnh, âm thanh còn gấp gáp hơn, giống như sắp gào to đến nơi.
Chu Chi Nam cảm giác nó như đang lo lắng cho mình.
Ý nghĩ đó khiến anh bật cười. Nó nào hiểu gì, sao có thể lo lắng cho anh được?
Nhưng tiếng kêu lo lắng kia vẫn khiến trong lòng anh nảy ra một ảo giác... thôi cứ coi như nó thật sự đang lo cho mình vậy.
Anh mở mắt, nghiêng đầu nhìn tiểu gia hỏa đang ngồi cạnh.
Thấy anh nhìn qua, Tiểu Hoa lập tức đưa móng nhỏ đặt lên người anh, chồm người lại gần.
Khoảng cách giữa hai "người" rất gần. Nó lại “meo” một tiếng.
[Anh sao rồi?]
Nó ngơ ngác, không biết anh rốt cuộc bị gì.
Chu Chi Nam nhìn nó, mắt lộ chút ý cười: “Không sao. Tôi uống thuốc rồi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại.”
“Meo?”
[Thật hả?]
Anh tiếp tục nói: “Biết làm sao để tôi nghỉ ngơi không?”
Tiểu Hoa vặn đầu, không hiểu.
“Là nhóc ngoan ngoãn, yên tĩnh, tự chơi hoặc đi ngủ. Đừng làm phiền tôi, cho tôi nghỉ ngơi, ngủ một giấc là ổn.”
Chu Chi Nam nói rất nghiêm túc. Tiểu Hoa cũng nghiêm túc nghe.
Ánh mắt hai bên chạm nhau vài giây, anh lại bật cười.
Không biết là do thuốc bắt đầu có tác dụng hay vì lý do khác, nhưng anh cảm thấy không còn khó chịu như lúc nãy nữa.
Nhìn vật nhỏ bên cạnh, anh bỗng nổi hứng nghịch, đưa tay lên xoa loạn đầu nó.
Lần này Tiểu Hoa không né, vẫn nằm yên nhìn anh, đôi mắt xanh biếc như ngọc lục bảo sáng lấp lánh.
Anh lại xoa một cái nữa vẫn không né, ngoan ngoãn đến mềm lòng.
Chu Chi Nam cảm thấy tim mình mềm như bông. Anh bắt đầu hiểu cái gọi là "nô ɭệ của mèo".